Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 53: Tin Tức Từ Long Xuyên



Chương 53: Tin Tức Từ Long Xuyên

Sự im lặng bao trùm cả bến phà.
Người phụ nữ tên Hạnh (sau này họ mới biết, mọi người đều gọi bà bằng một cái tên kính trọng: Chị Hai Hạnh) nhìn Tuấn, ánh mắt bà quét từ đầu đến chân anh. Một thanh niên trẻ tuổi, nhưng lại có một khí chất điềm tĩnh đáng sợ, phía sau là một đội quân với trang bị mà bà chưa bao giờ dám mơ tới.
"Người Long Xuyên..." bà lẩm bẩm. "Một đứa con của An Giang... đã trở về."
Bà quay sang nhìn đội của Tuấn, rồi lại nhìn ra dòng sông đã hoàn toàn im ắng. Bà hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên, bà cúi đầu. "Thay mặt cho hơn 800 con người ở căn cứ Vàm Cống này, tôi cảm ơn các cậu."
"Chị Hai?" Những người lính gác của bà kinh ngạc.
"Các cậu không hiểu đâu," bà Hạnh ngẩng lên, ánh mắt đầy xúc động. "Chúng tôi đã bị lũ quái vật Bọ Dừa đó bao vây suốt hai tuần. Chúng tôi đã mất một nửa quân số. Chúng tôi đã chuẩn bị cho cái chết. Và rồi sáng nay... chúng chết hết."
Bà chỉ về phía thượng nguồn, nơi Tuấn vừa đi qua. "Các cậu... chính là 'trời phật' đã nghe thấy lời cầu cứu của chúng tôi, phải không?"
Tuấn không nhận công. Anh chỉ nói: "Chúng tôi chỉ làm những gì phải làm để sống sót. Và chúng cản đường chúng tôi."
Chị Hai Hạnh cười lớn. Một nụ cười sảng khoái của người miền Tây. "Vào đi! Dù các cậu có là trời phật hay là người thường, thì hôm nay, các cậu là ân nhân của Vàm Cống!"
Căn cứ Vàm Cống hiện ra, nó không kiên cố như Hy Vọng, mà đầy chất "miền Tây". Những chiếc phà lớn nhất được kéo lên bờ, tạo thành một bức tường thép. Những ngôi nhà dân được nối với nhau bằng những cây cầu tre. Người dân ở đây gầy gò, nhưng ánh mắt ai cũng ánh lên một sự kiên cường, bất khuất.
Sau khi mời cả đội dùng một bữa cơm đạm bạc với cá khô và cháo trắng, Tuấn không thể chờ đợi thêm nữa. Anh lấy ra một tấm bản đồ của thành phố Long Xuyên, giọng nói run run.
"Chị Hai... Em phải hỏi chuyện này. Thành phố Long Xuyên... và gia đình em ở Phường Mỹ Bình... họ còn không?"
Không khí trong phòng chỉ huy tạm thời của bà Hạnh bỗng chùng xuống.
Bà Hạnh thở dài. "Long Xuyên... đã mất rồi, cậu Tuấn à."
Trái tim Tuấn như bị ai đó bóp nát. Lan vội đặt tay lên vai anh.
"Không phải là bị phá hủy," bà Hạnh vội giải thích. "Mà là bị chiếm. Ngay sau Màn Sương Đỏ, Long Xuyên đã trở thành một trong những 'Tử Địa' lớn nhất. Số lượng xác sống ở đó... không thể đếm xuể. Lũ Bọ Dừa này, so với chúng, chỉ là tép riu."
Tuấn cảm thấy lồng ngực mình khó thở.
"Nhưng..." bà Hạnh nói tiếp, "vẫn còn hy vọng. Có tin đồn rằng, một nhóm người, phần lớn là giảng viên và sinh viên, đã cố thủ thành công, biến khu trường Đại học An Giang cũ thành một pháo đài. Họ gọi nó là 'Pháo Đài Tri Thức'. Rất nhiều người sống sót trong thành phố đã cố gắng chạy về đó."
Một pháo đài. Đại học An Giang. Rất gần nhà anh.
Ba mẹ anh. Em gái anh. Họ có thể đã ở đó.
Niềm hy vọng mong manh nhưng cháy bỏng, một lần nữa, bùng lên trong lòng Tuấn.