Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 52: Bến Phà Vàm Cống



Chương 52: Bến Phà Vàm Cống

Sau vài giờ hành trình, những trụ cầu thép khổng lồ của cây cầu Vàm Cống đã hiện ra ở phía chân trời. Và bên dưới nó, là bến phà Vàm Cống cũ kỹ.
Họ giảm tốc độ, chuẩn bị cho một trận chiến. Tín hiệu cầu cứu nói rằng nơi này đang bị bao vây.
Nhưng khi họ đến gần, một sự im lặng khó hiểu bao trùm.
Bến phà đã được gia cố, những chiếc phà cũ được kéo lên bờ, tạo thành một bức tường thép vững chắc. Có những chòi canh, có những hàng rào kẽm gai. Nhưng không có tiếng súng, không có tiếng gầm gừ.
Trên chòi canh, những người lính gác, mặc quần áo bà ba vá víu, tay cầm những cây súng kíp tự chế, nhìn hạm đội của họ với ánh mắt vừa cảnh giác vừa kinh ngạc.
"Chúng tôi là Quân đoàn Tiền Phong từ căn cứ Hy Vọng!" Tuấn dùng loa phóng thanh. "Chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu! Các bạn có an toàn không?"
Sự im lặng kéo dài vài giây. Rồi, cánh cổng chính, được làm từ một chiếc phà cũ, từ từ được kéo ra.
Một người phụ nữ trạc bốn mươi, gương mặt sạm nắng, rắn rỏi, tóc búi cao, tay cầm một cây mã tấu, bước ra. Dáng vẻ của bà toát lên một sự kiên cường của người phụ nữ miền Tây.
"Cầu cứu?" bà nói, giọng nói khàn đặc nhưng rõ ràng. "Phải, chúng tôi đã cầu cứu suốt hai tuần nay. Nhưng các cậu đến... hơi muộn rồi."
"Muộn?" Tuấn nhíu mày. "Lũ Bọ Dừa đâu?"
"Bọ Dừa?" Người phụ nữ nhổ một bãi nước bọt xuống đất. "Lũ quái vật đó à? Sáng nay, không biết vì lý do gì, chúng nó đột nhiên chết sạch. Con thì rơi từ trên trời xuống, con thì nổi lềnh phềnh lên mặt nước. Như thể có trời phật phù hộ vậy."
Cả đội của Tuấn nhìn nhau, sững sờ.
Họ đã không nhận ra. Chiến dịch "Đốt Rừng" của họ, không chỉ là tự vệ. Nó chính là câu trả lời cho lời cầu cứu của Vàm Cống. Họ đã cứu nơi này, trước cả khi họ đặt chân đến đây.
Người phụ nữ nhìn Tuấn, một thanh niên có vẻ ngoài trí thức, nhưng lại chỉ huy một đội quân bọc thép. "Các cậu rốt cuộc là ai? Và... các cậu đã làm gì?"
Tuấn hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc. Anh bước xuống xuồng, đặt chân lên bờ cát quen thuộc của quê hương. Anh nhìn người phụ nữ.
"Tôi là Nguyễn Minh Tuấn," anh nói, giọng nói có chút run rẩy. "Người Long Xuyên, An Giang. Chúng tôi... là những người về nhà."