Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 51: Nỗi Lo Nhiên Liệu



Chương 51: Nỗi Lo Nhiên Liệu

Rạng sáng, ngày 18 tháng 10 năm 2025.

Mặt đất vẫn còn rung chuyển nhè nhẹ sau cái chết của "Trái Tim". Đội Bình Minh, kiệt sức nhưng vẫn cảnh giác, tập hợp lại.
Vài phút sau, hai chiếc xuồng còn lại của đội Hỏa Long cũng cập bến. Cường phó nhảy lên bờ, nhìn bãi chiến trường im lìm, nhìn khối u thịt khổng lồ đang xẹp xuống, rồi nhìn Tuấn.
"Cậu..." hắn ta lắc đầu, không tìm được từ nào để diễn tả. "Cậu đúng là một thằng điên có kế hoạch."
Đó là lời khen cao nhất mà một người như Cường phó có thể nói ra.
Tuấn không có thời gian để ăn mừng. Anh nhìn vào đồng hồ đo nhiên liệu trên những chiếc xuồng. Canh bạc "Đốt Rừng" đã thành công, nhưng nó cũng đã tiêu tốn gần như toàn bộ số dầu diesel dự trữ của họ.
Nỗi lo nhiên liệu đã thay thế nỗi lo về quái vật.
"Vy, báo cáo về Tiền Đồn," Tuấn ra lệnh. "Báo cáo chiến dịch thành công. Mối đe dọa Bọ Dừa đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Nhưng... chúng ta không thể quay về. Nhiên liệu không đủ. Chúng ta sẽ tiếp tục nhiệm vụ, tiến về Vàm Cống."
"Rõ!" Vy lập tức thao tác. Tin tức chiến thắng này, khi truyền về Hy Vọng, đã gây ra một cơn địa chấn. Cái tên Nguyễn Minh Tuấn và đội Bình Minh, một lần nữa, được khắc sâu vào tâm trí của tất cả mọi người.
Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến lên. Hạm đội nhỏ bé, tả tơi, khởi động máy, dùng những giọt nhiên liệu cuối cùng, xuôi theo dòng sông Cửu Long, tiến về phía quê hương An Giang.
Lần này, dòng sông đã thực sự im lặng. Không còn những cái bóng lượn lờ, không còn những cái kén chết chóc. Họ đã trở thành những người hùng bất đắc dĩ, mang lại bình yên cho cả một khúc sông mà chính họ cũng không nhận ra.
Càng đi về phía Vàm Cống, tim Tuấn càng đập nhanh hơn. Đây là quê hương anh. Cái mùi bùn đất, mùi của dòng sông này, đã hằn sâu trong ký ức của anh. Anh nhìn những hàng cây bần, những mái nhà lá quen thuộc ven sông, lòng anh quặn thắt.
Ba, Mẹ, My... con đã về rất gần rồi.