Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 50: Sự Tĩnh Lặng Của Dòng Sông



Chương 50: Sự Tĩnh Lặng Của Dòng Sông

"Trái Tim" dường như đã cảm nhận được sự hiện diện của họ. Nó phát ra một tiếng rít giận dữ trong tâm trí. Những con Bọ Dừa đực còn lại, những vệ binh cuối cùng, đồng loạt lao về phía đội Bình Minh.
"Dũng! Khoa! Giữ chân chúng!" Tuấn hét lên.
"Lan! Trói nó lại cho tôi!"
Lan dồn hết sức bình sinh, hét lớn. Mặt đất rung chuyển, hàng trăm sợi rễ dừa nước khổng lồ trồi lên như những con trăn, quấn chặt lấy khối u thịt, tạm thời kìm hãm sự co bóp của nó.
Đó là cơ hội duy nhất.
Tuấn giơ hai tay ra phía trước. Anh không tạo ra vũ khí. Anh đang tập hợp. Tất cả những mảnh kim loại trong khu vực - vỏ đạn từ trận chiến trước, mảnh vỡ của những chiếc ghe, những thanh sắt rỉ sét - đồng loạt bay lên, xoáy tròn trước mặt anh.
Dưới sự điều khiển tinh vi và sức mạnh của một ý chí kiên định, chúng không chỉ hợp lại. Chúng bị nén ép, tôi luyện, nóng chảy và định hình ngay giữa không trung.
Một cây lao bằng kim loại dài hơn ba mét, đặc quánh, mũi nhọn hoắt, lơ lửng trước mặt Tuấn, tỏa ra một luồng khí tức sắc bén. Anh đã dồn toàn bộ năng lượng và sự căm phẫn của mình vào nó.
Anh nhắm vào trung tâm của khối u, nơi đang phát ra ánh sáng mạnh nhất.
"VÌ BÌNH MINH!"
Cây lao kim loại, nhát đâm của Bình Minh, lao đi với một tiếng xé gió, nhanh hơn cả âm thanh, xuyên qua lớp phòng thủ cuối cùng của lũ Bọ Dừa, cắm sâu vào trung tâm của "Trái Tim".
Một sự im lặng đến đáng sợ.
Và rồi, "Trái Tim" co giật một lần cuối cùng. Nó không nổ tung. Nó chỉ đơn giản là héo đi, xẹp xuống, từ màu xanh lục chuyển sang màu đen kịt của sự chết chóc.
Một tiếng "A..." vô thanh, một tiếng thét cuối cùng của một ý thức tập thể, vang lên trong đầu tất cả mọi người.
Rồi, tất cả dừng lại.
Trên bầu trời, những con Bọ Dừa đực đang bay bỗng rơi lả tả xuống như lá rụng. Dưới mặt nước, những con Bọ Dừa cái đang bơi cũng ngừng lại, chìm dần xuống đáy sông.
Sự im lặng tuyệt đối bao trùm. Tiếng vo ve, tiếng gầm gừ, tiếng quẫy nước đã biến mất. Chỉ còn lại tiếng gió thổi qua lau sậy và tiếng lửa cháy lách tách ở phía xa.
Sự tĩnh lặng của dòng sông.
Cả đội kiệt sức, ngã ngồi xuống đất. Họ đã thắng. Họ không chỉ chiến thắng một trận đánh. Họ đã tiêu diệt cả một cơn ác mộng.
Tuấn nhìn về phía Nam, về phía Vàm Cống. Con đường đã thực sự được mở ra. Anh hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cảm nhận được không khí trong lành của quê hương, không còn bị vẩn đục bởi mùi của quái vật.
Họ, đã mang lại bình yên cho dòng sông này.