Bóng chiều đổ dài trên mặt sông. Hạm đội nhỏ bé, tả tơi sau trận chiến, cuối cùng cũng tìm được một nơi trú ẩn tạm thời: một cù lao nhỏ bị bỏ hoang giữa sông, um tùm dừa nước và lau sậy. Ít nhất ở đây, họ có thể kiểm soát được các hướng tấn công. Không khí im lặng bao trùm. Nỗi đau mất đi đồng đội đè nặng lên tất cả mọi người. Tuấn đứng ở mép cù lao, nhìn về phía khu rừng dừa nước nơi trận chiến đã diễn ra, hai bàn tay siết chặt. Lần đầu tiên, anh cảm thấy sự bất lực. Năng lực của anh, trí tuệ của anh, dường như quá nhỏ bé trước sự tàn khốc của thiên nhiên đã bị biến dị. "Đó không phải là lỗi của anh." Lan đi đến bên cạnh, đặt lên vai anh một bàn tay ấm áp. "Chúng ta không thể thắng mọi trận chiến. Quan trọng là chúng ta học được gì từ nó." Cô đã nói đúng. Đây không phải là lúc để dằn vặt. Đây là lúc để phân tích. Họ tập trung lại trong một ngôi nhà sàn cũ nát. Vy, dù vẫn còn run, đã kết nối máy tính bảng của mình với một máy phát điện dự phòng. Cô chiếu lại những đoạn video đã ghi được. "Chúng có một hệ thống phân cấp rõ ràng," Vy chỉ vào màn hình. "Những con cái không có cánh ở dưới nước là lực lượng chiến đấu chính. Những con đực có cánh là lính trinh sát và tấn công tầm xa. Nhưng... chúng hành động một cách đồng bộ đến mức hoàn hảo, như thể được điều khiển bởi một bộ não duy nhất." Cô tua đến đoạn video cuối cùng, hình ảnh vô cùng nhiễu và mờ ảo, quay về phía trung tâm của khu rừng dừa nước. "Nhìn này," cô phóng to hình ảnh. Giữa những ngọn dừa, có một thứ gì đó khổng lồ, không phải là một cái kén, mà trông giống như một khối u thịt khổng lồ, đang phập phồng một cách ghê rợn, được bao bọc bởi hàng trăm, hàng ngàn sợi rễ dừa nước. "Đó là nó," Tuấn nói, giọng nói trầm xuống. "Không phải con chúa. Mà là 'Trái Tim' của bầy đàn. Một trung tâm thần kinh sống." Một giả thuyết điên rồ nhưng lại vô cùng hợp lý được đưa ra. Lũ Bọ Dừa không phải là những cá thể riêng biệt. Chúng là một siêu cơ thể duy nhất. Chỉ cần "Trái Tim" còn đập, chúng sẽ còn tái sinh và tấn công vô tận. "Vậy thì kế hoạch rất đơn giản," Cường phó nói, tay siết chặt khẩu súng. "Chúng ta tìm đến đó, và phá hủy nó." "Không đơn giản như vậy," Tuấn lắc đầu. "Nơi đó chắc chắn được bảo vệ nghiêm ngặt nhất. Chúng ta không thể nào đối đầu trực diện với cả một bầy đàn." Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối đang dần buông xuống mặt sông. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, một kế hoạch đầy rủi ro, nhưng lại là con đường duy nhất.