Tuấn ra lệnh cho hạm đội lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn. Anh biết, đối đầu trực diện với một kẻ địch chưa rõ thực lực trong lãnh địa của chúng là tự sát. Nhưng dường như đã quá muộn. Sự xuất hiện của họ đã bị "con chúa" nào đó cảm nhận được. Hàng loạt những cái kén trên cây đồng loạt vỡ ra. Hàng trăm con "Bọ Dừa" đực có cánh, trông giống như những con máy bay ném bom sống, bay vút lên, tạo thành một đám mây đen kịt trên bầu trời. Cùng lúc đó, từ dưới mặt nước, hàng ngàn con "Bọ Dừa" cái không cánh, thân hình dài ngoằng, miệng có những chiếc càng sắc như dao, trồi lên, bơi về phía hạm đội với tốc độ kinh hoàng. Một cuộc tấn công gọng kìm từ trên trời và dưới nước. "Hỏa Long! Phòng không!" Cường phó gầm lên. Những quả cầu lửa bay lên, bắn hạ vài con Bọ Dừa đực, nhưng số lượng của chúng quá đông. "Tuấn! Dưới nước!" Lan hét lên, những sợi rễ cây cô tạo ra bị những chiếc càng sắc bén cắt đứt một cách dễ dàng. Tuấn không hoảng loạn. Anh dùng năng lực, kéo những tấm thép dự phòng trên xuồng, tạo thành một mái vòm tạm thời, che chắn cho hạm đội khỏi những cuộc tấn công từ trên không. "Vy! Phân tích điểm yếu của chúng!" anh ra lệnh. Vy, dù mặt mày tái nhợt, nhưng vẫn nhanh chóng thao tác trên máy tính bảng, phóng to những hình ảnh vừa quay được. "Lớp giáp chitin của chúng rất cứng!" cô báo cáo. "Nhưng... ở phần bụng của con cái và phần khớp nối giữa cánh và thân của con đực... lớp giáp mỏng hơn rất nhiều!" Thông tin quý giá đã có. "Tất cả nghe lệnh!" Tuấn hét lớn. "Không tấn công vào lưng! Nhắm vào bụng và khớp cánh!" Cuộc chạm trán đầu tiên với cơn ác mộng mới của miền Tây đã chính thức bắt đầu. Tuấn điều khiển những mảnh kim loại nhỏ, sắc bén, bay lượn như một bầy ong, tấn công vào những điểm yếu của lũ Bọ Dừa đực. Đội Hỏa Long cũng thay đổi chiến thuật, tạo ra những ngọn lửa nhỏ nhưng có sức xuyên phá cao, nhắm vào các khớp cánh. Ở dưới nước, Dũng và các binh sĩ khác, thay vì chém lung tung, đã học cách lật ngửa lũ Bọ Dừa cái lên, để lộ phần bụng mềm cho những người khác tấn công. Họ đã cầm cự được. Nhưng Bọ Dừa quá đông, như một cơn thủy triều không bao giờ cạn. Tuấn biết, họ không thể chiến đấu ở đây mãi. "Toàn đội! Vừa đánh vừa lùi! Rút về phía thượng nguồn! Rời khỏi khu rừng dừa nước này!" Cuộc rút lui đầy chật vật bắt đầu. Chiếc xuồng đi cuối cùng đã bị Bọ Dừa cái bám đầy, kéo chìm xuống sông. Khi họ cuối cùng cũng thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm, hạm đội chỉ còn lại bốn chiếc. Họ đã mất đi một phần mười lực lượng chỉ trong cuộc chạm trán đầu tiên. Tuấn nhìn những người lính mệt mỏi và bị thương, rồi lại nhìn về phía trước, nơi Vàm Cống vẫn còn rất xa. Anh siết chặt tay lại. Cuộc hành trình giải cứu này, khó khăn hơn anh tưởng tượng gấp trăm lần.