Mười lăm phút sau, một cảnh tượng không thể tin nổi đã diễn ra. Dưới sự điều khiển của Tuấn, ba chiếc sà lan đã được kéo lại, xếp thành một hàng. Những thanh dầm thép khổng lồ được đặt lên trên, tạo thành một cây cầu phao tạm thời nhưng vô cùng vững chắc. "QUA CẦU!" Từng chiếc xe một, cẩn thận vượt qua cây cầu mới. Đội Hỏa Long vừa yểm trợ vừa rút lui sau cùng. Họ đã vượt qua được cửa ải đầu tiên bằng một cách không ai có thể ngờ tới. Sau khi qua sông, họ nhanh chóng tiến đến mục tiêu: Viện Nghiên cứu Nông nghiệp Công nghệ cao. Nhưng khi đến nơi, họ lại một lần nữa kinh ngạc. Viện nghiên cứu không phải là một đống đổ nát. Ngược lại, nó được bao bọc bởi những bức tường cao, bên trên có lưới thép gai, và bên trong, những khu nhà kính vẫn sáng đèn, những cánh đồng thực nghiệm vẫn một màu xanh mướt. Khi đoàn xe của họ vừa đến gần, cổng chính mở ra. Một nhóm người khoảng hai chục người, không cầm súng, mà là cuốc, xẻng và những dụng cụ nông nghiệp được mài sắc, bước ra, chặn đường họ. Người dẫn đầu là một người phụ nữ trạc lục tuần, tóc đã bạc nhiều, đeo một cặp kính lão, dáng người nhỏ bé nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. "Chúng tôi không có gì để cho các người," bà nói, giọng nói bình tĩnh nhưng đanh thép. "Nếu các người đến đây vì bạo lực, thì hãy bước qua xác của những lão già này trước." Đội quân của Cường đã chuẩn bị giương súng, nhưng Tuấn đã ra hiệu ngăn lại. Anh bước xuống xe, một mình tiến lên. "Thưa bác," anh lễ phép cúi đầu. "Chúng cháu không đến để cướp bóc. Chúng cháu là Quân đoàn Tiền Phong của căn cứ Hy Vọng. Chúng cháu đến đây... để gieo trồng." Anh lấy ra tấm bản đồ của "Thần Nông Kế Hoạch". "Chúng cháu muốn xây dựng một tương lai, nơi tất cả mọi người đều có đủ cái ăn. Và chúng cháu cần sự giúp đỡ của những chuyên gia như bác." Người phụ nữ nhìn anh, rồi lại nhìn vào tấm bản đồ. Ánh mắt bà có phần dịu đi, nhưng vẫn đầy cảnh giác. "Lời nói thì hay lắm. Nhưng trong thời buổi này, ta chỉ tin vào hành động." Đúng lúc đó, Lan bước xuống xe. Cô không nói gì. Cô chỉ đặt tay xuống mảnh đất khô cằn bên lề đường. Từ dưới lòng đất, một mầm cây xanh biếc từ từ nhú lên, lớn nhanh như thổi, rồi nở ra một đóa hoa hướng dương rực rỡ, quay về phía mặt trời. Người phụ nữ và tất cả những người đi cùng bà sững sờ. "Ta là Tiến sĩ Mai," bà nói, cuối cùng cũng hạ chiếc cuốc trên tay xuống. "Các cháu... là những Người Thức Tỉnh hệ Thực vật?" Lan gật đầu. Bà Mai nhìn vào đóa hoa, rồi lại nhìn vào Tuấn. "Có lẽ," bà nói khẽ, "hy vọng vẫn chưa thực sự chết." Bà ra hiệu. Cánh cổng của Viện nghiên cứu từ từ mở ra. Quân đoàn Tiền Phong không chỉ chiếm được một mục tiêu. Họ đã tìm thấy những đồng minh quý giá nhất. Những người "Giữ Mầm" cho tương lai của nhân loại.