Đoàn xe của Quân đoàn Tiền Phong, giờ đây được đặt tên là "Long Hỏa Xa Đội", gầm rú trên Quốc lộ 1A. Họ đã rời khỏi địa phận Sài Gòn, tiến vào cửa ngõ của miền Tây – tỉnh Long An. Khung cảnh đã thay đổi. Những tòa nhà cao tầng và mê cung bê tông được thay thế bằng những cánh đồng lúa đã chết khô, những con rạch nhỏ và những vườn cây ăn trái xơ xác. Không khí ở đây, dù vẫn mang mùi tử khí, nhưng lại có thêm mùi của bùn đất và cây cỏ mục rữa. Và rồi, họ gặp phải chướng ngại vật đầu tiên. Cầu Bến Lức đã bị đánh sập một nhịp lớn, không thể đi qua. Phía dưới, dòng sông Vàm Cỏ Đông giờ đây đã biến thành một đầm lầy tù đọng, mặt nước phủ kín bởi một lớp lục bình dày đặc. "Dừng lại! Dựng tuyến phòng ngự!" Cường ra lệnh qua bộ đàm. Đoàn xe dừng lại. Mọi người cảnh giác quan sát xung quanh. Khung cảnh quá im lặng, một sự im lặng đáng sợ. "Có gì đó không ổn," Lan nói, cô đang dùng năng lực của mình cảm nhận sự sống trong khu vực. "Em không cảm nhận được gì cả, nhưng... lại có một cảm giác chết chóc rất lạ từ dưới mặt nước." Đúng lúc đó, một trong những người lính trinh sát đứng gần bờ sông bỗng hét lên một tiếng thảm thiết rồi bị kéo tuột xuống nước. Từ trong đám lục bình, hàng trăm cánh tay trắng bệch, trương phình trồi lên. Chúng không đi trên cạn. Chúng ẩn mình dưới lớp lục bình, di chuyển trong nước một cách âm thầm và chết chóc. Lũ "Lục Bình Thi", những xác sống đã thích nghi với môi trường sông nước. "Hỏa Long! Đốt cháy bờ sông! Đừng cho chúng lên bờ!" Cường gầm lên, những quả cầu lửa từ tay anh ta bay ra, tạo thành một bức tường lửa tạm thời. Nhưng họ không thể ở đây mãi. Con đường đã bị cắt đứt. Trong lúc mọi người đang chiến đấu, Tuấn đứng trên nóc xe chỉ huy, bình tĩnh quan sát. Anh không nhìn lũ xác sống. Anh nhìn vào những trụ cầu đã sập, những thanh dầm thép khổng lồ bị xoắn lại, và những chiếc sà lan chở cát bị bỏ hoang đang trôi dạt gần đó. Anh đã có kế hoạch. "Cường!" anh gọi qua bộ đàm. "Giữ chân chúng trong mười lăm phút! Tôi sẽ mở một con đường mới!" Tuấn nhảy xuống, cùng với Vy và một đội kỹ thuật. "Vy! Tính toán cho tôi sức chịu tải của ba chiếc sà lan đó!" Anh đặt hai tay xuống đất. Năng lực của anh tỏa ra. Những thanh dầm thép khổng lồ của cây cầu cũ, nặng hàng trăm tấn, bắt đầu rên rỉ, từ từ được kéo lên khỏi mặt nước. Anh không thể xây lại cây cầu, nhưng anh có thể xây một thứ khác.