Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 34: Tiếng Gọi Của Quê Hương



Chương 34: Tiếng Gọi Của Quê Hương

Sau khi tái cấu trúc, Quân đoàn Tiền Phong bắt đầu chuẩn bị cho cuộc viễn chinh.
Trong phòng chỉ huy, trước tấm bản đồ Đồng bằng Sông Cửu Long, Đại tá Long vạch ra một chiến dịch dài hơi, mang tên "Thần Nông Kế Hoạch".
"Mục tiêu của chúng ta không phải là chiếm đất," ông giải thích. "Mà là tìm kiếm những vùng đất nông nghiệp màu mỡ, những trung tâm nghiên cứu giống cây trồng, để xây dựng một nguồn cung lương thực bền vững. Chúng ta không chỉ đi tìm sự sống, mà còn đi gieo mầm sự sống."
Giai đoạn một của kế hoạch, mục tiêu là tỉnh Long An, cửa ngõ của miền Tây. Cụ thể hơn, là một Viện Nghiên cứu Nông nghiệp Công nghệ cao nằm ở huyện Bến Lức.
Trong lúc đó, Vy và đội của cô, với cuốn sổ mã hóa thu được từ Bầy Sói, đã làm việc không ngừng nghỉ. Họ đã bắt được nhiều tín hiệu hơn, vẽ nên một bức tranh đáng sợ về miền Tây. Nơi đó không phải là một vùng đất vô chủ, mà đã bị chia cắt bởi nhiều thế lực, nhiều "Lãnh chúa" tàn bạo.
Nhưng giữa những tín hiệu đó, Vy đã bắt được một đoạn tin nhắn vô cùng yếu ớt, đã được lặp lại nhiều lần trong nhiều ngày.
Cô mang nó đến cho Tuấn.
"...Gọi An Giang... Căn cứ... Vàm Cống... cầm cự... lương thực..."
Trái tim của Tuấn như ngừng đập. Vàm Cống. Đó là bến phà nối liền Đồng Tháp và quê hương An Giang của anh.
Tiếng gọi của quê hương, dù yếu ớt và đứt quãng, nhưng lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Anh đặt tay lên tấm bản đồ, nơi có chấm nhỏ ghi chữ "Phà Vàm Cống". Một luồng cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng anh. Có thể không phải là gia đình anh, nhưng đó là những người đồng hương của anh. Họ đang ở đó, đang chiến đấu, đang chờ đợi.
Anh đi đến gặp Đại tá Long và Cường.
"Tôi đồng ý với kế hoạch 'Thần Nông'," anh nói, giọng nói kiên định. "Nhưng sau khi chúng ta chiếm được Long An, ổn định được bàn đạp, tôi muốn đích thân dẫn một đội trinh sát tinh nhuệ, đi trước, thẳng tiến về phía Vàm Cống."
Cường nhìn vào sự quyết tâm trong mắt Tuấn, rồi gật đầu. "Được. Tôi sẽ giữ vững hậu phương cho cậu."
Đại tá Long đặt tay lên vai anh. "Đó không còn là nhiệm vụ của riêng cậu nữa, Tham mưu trưởng. Đó là nhiệm vụ của cả Quân đoàn."
Ngày hôm sau, từ cổng chính của căn cứ Hy Vọng, một đoàn xe quân sự hùng hậu, mang theo lá cờ có biểu tượng của một vầng dương đang mọc, bắt đầu lăn bánh về phía Tây.
Cuộc viễn chinh vĩ đại, mang theo hy vọng về một tương lai no đủ và lời hứa trở về quê hương, đã chính thức bắt đầu.