Mang theo hàng trăm người sống sót, trong đó phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em, trở về Hy Vọng qua một Sài Gòn đầy rẫy xác sống, là một nhiệm vụ bất khả thi. Nhưng bất khả thi, không có nghĩa là không làm được. Một cuộc di tản lớn nhất kể từ ngày tận thế được lên kế hoạch. Tuấn và Cường cùng nhau chỉ huy. Tuấn dùng năng lực, biến những chiếc xe tải và container của Bầy Sói thành những pháo đài di động, được bọc thép kín mít. Cường thì chia đội Hỏa Long thành các nhóm hỏa lực, bố trí trên nóc xe, sẵn sàng thiêu rụi mọi mối đe dọa. Đoàn xe khổng lồ, chậm chạp nhưng vô cùng kiên cố, bắt đầu lăn bánh. Cuộc hành trình trở về là một địa ngục trần gian. Họ liên tục bị những đàn xác sống khổng lồ tấn công. Nhưng lần này, Hy Vọng đã không còn đơn độc. Những người dân vừa được giải cứu, dù không thể chiến đấu, nhưng đã giúp đỡ bằng cách chăm sóc người bị thương, tiếp đạn, cảnh giới... Họ đã trở thành một phần của đoàn người. Sau một ngày một đêm chiến đấu không ngừng nghỉ, đoàn xe cuối cùng cũng về đến được bức tường của Hy Vọng. Khi cánh cổng mở ra, người dân trong căn cứ đã ùa ra chào đón. Họ không chỉ thấy những người hùng của mình trở về. Họ thấy hàng trăm đồng loại, những con người đã được cứu thoát khỏi địa ngục. Giọt nước mắt, những cái ôm, và tiếng reo hò vỡ òa. Hy Vọng không còn chỉ là một cái tên. Nó đã thực sự trở thành một miền đất hứa, một ngọn hải đăng của nhân tính giữa biển đêm tận thế. Đêm đó, trong phòng chỉ huy, Đại tá Long, Tuấn và Cường đứng trước tấm bản đồ mới, tấm bản đồ thu được từ Bầy Sói. "Chúng ta không còn có thể ngồi yên được nữa," Đại tá Long nói. "Với số dân mới, tài nguyên sẽ sớm cạn kiệt. Và với những 'Lãnh chúa' khác ngoài kia, chiến tranh là không thể tránh khỏi." Ông nhìn Tuấn. "Cậu muốn về miền Tây. Đó cũng là hướng đi duy nhất để Hy Vọng có thể mở rộng, tìm kiếm đất đai để trồng trọt, tìm kiếm một tương lai thực sự." "Từ ngày mai," vị Đại tá tuyên bố, "Toàn bộ căn cứ sẽ chuyển sang một giai đoạn mới. Không còn là phòng ngự. Mà là chuẩn bị cho một cuộc viễn chinh." Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ. Căn cứ Hy Vọng đang sáng rực ánh đèn, tràn đầy sức sống. Anh siết chặt tay lại. Con đường về quê hương, giờ đây đã không còn là của riêng anh nữa. Nó đã trở thành con đường sống của cả một cộng đồng. Và anh, sẽ là người mở đường.