Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 31: Gánh Nặng Mới



Chương 31: Gánh Nặng Mới

6 giờ 02 phút sáng, ngày 15 tháng 10 năm 2025.

Mặt trời mọc, chiếu những tia nắng yếu ớt đầu tiên lên khu chợ đầu mối Bình Chánh. Ánh nắng không mang lại sự ấm áp, mà chỉ càng làm nổi bật sự tàn khốc của trận chiến đêm qua: những xác xe cháy đen, vỏ đạn vương vãi, và mùi máu tanh hòa lẫn với mùi tử khí nồng nặc.
Tuấn đứng trên nóc một container, lặng lẽ nhìn bao quát tàn cục. Anh không cảm thấy niềm vui của kẻ chiến thắng, chỉ có một sự mệt mỏi thấm sâu vào tận xương tủy. Anh lại nghĩ về những buổi sáng yên bình ở Long Xuyên, An Giang, tự hỏi ba mẹ và em gái mình giờ ra sao.
"Này."
Một giọng nói cộc lốc vang lên. Cường (Hỏa Long) leo lên, ngồi phịch xuống bên cạnh anh, ném cho anh một lon nước tăng lực.
"Cái đầu của cậu," Cường nói, mắt nhìn đi nơi khác, "cũng ghê gớm đấy. Kế hoạch đó... không tệ."
"Nắm đấm của anh cũng vậy," Tuấn đáp, bật nắp lon nước. "Nếu không có Hỏa Long cản chân chúng, kế hoạch của tôi đã thất bại."
Hai người im lặng một lúc. Sự im lặng này không còn ngượng ngùng, mà là sự thấu hiểu của những người lính đã cùng nhau vào sinh ra tử.
"Từ giờ," Cường đột nhiên nói, "cậu lo cái đầu, tôi lo nắm đấm. Hợp tác."
Đó là một lời đề nghị thành lập liên minh, theo cách thẳng thắn nhất.
Tuấn mỉm cười, giơ lon nước ra. "Hợp tác."
Họ cụng lon. Liên minh mạnh nhất của căn cứ Hy Vọng đã chính thức được hình thành, không phải bằng mệnh lệnh, mà bằng sự tôn trọng giành được trên chiến trường.
Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ mới thực sự bắt đầu. Ở bên dưới, hàng trăm người vừa được giải cứu đang co cụm lại, đói khát, sợ hãi và mất phương hướng. Họ nhìn Tuấn và những người lính của Hy Vọng với ánh mắt vừa biết ơn lại vừa hoang mang.
Đây là gánh nặng mới của họ.
Đúng lúc đó, đoàn xe tiếp viện do chính Đại tá Long dẫn đầu đã đến. Nhìn thấy cảnh tượng này, vị chỉ huy sắt đá không nói một lời. Ông ra lệnh cho các y bác sĩ chăm sóc người bị thương, phân phát lương thực, rồi gọi Tuấn và Cường đến.
"Họ sẽ đi theo chúng ta," Đại tá Long nói ngắn gọn. "Hy Vọng sẽ tiếp nhận tất cả. Manh động là tự sát, nhưng bỏ rơi đồng loại còn tệ hơn cả cái chết."
Trong lúc dọn dẹp căn cứ của Bầy Sói, họ đã phát hiện ra một kho vũ khí và nhiên liệu lớn. Nhưng thứ quý giá nhất Tuấn tìm thấy, lại là những tấm bản đồ và tài liệu trong phòng của tên thủ lĩnh.
Trên đó, có đánh dấu vị trí của họ, và nhiều ký hiệu khác ở khu vực Đồng bằng Sông Cửu Long, kèm theo những ghi chú về "các Lãnh chúa khác". Và quan trọng nhất, là một cuốn sổ ghi lại tần số và cách giải mã các tín hiệu quân sự mà chúng đã bắt được.
Bầy Sói, chỉ là một con trong cả một đàn sói lớn hơn nhiều. Con đường về miền Tây của Tuấn, còn gian nan hơn anh tưởng vạn lần.