Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 30: Sự Sụp Đổ Của Bạo Chúa



Chương 30: Sự Sụp Đổ Của Bạo Chúa

Trong lúc đó, bên trong khu chợ đầu mối, cuộc nổi dậy đã lên đến đỉnh điểm.
Dưới sự chỉ huy của Tuấn, những người nô lệ, dù yếu ớt và chưa từng chiến đấu, nhưng với lòng căm thù và khao khát tự do cháy bỏng, đã trở thành một đội quân đáng sợ.
Tuấn không chiến đấu trực diện. Anh biến cả khu chợ thành vũ khí của mình. Anh làm sập những giàn giáo bằng sắt, đè bẹp những tên lính Sói. Anh điều khiển những tấm tôn, biến chúng thành những lá chắn di động cho đội quân nổi dậy. Anh rút những thanh cốt thép từ trong những bức tường bê tông, biến chúng thành những cây cọc sắc nhọn, mọc lên từ dưới chân quân địch.
Anh là một bóng ma, một vị thần điều khiển kim loại, quyết định sinh tử của kẻ địch từ trong bóng tối.
Khi tên thủ lĩnh của Bầy Sói, sau khi đã tổn thất hơn nửa quân số, cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng vây hỗn loạn và trở về được đến căn cứ, thì thứ chào đón hắn, là một biển lửa và tiếng la hét báo thù.
Hắn ta gầm lên như một con thú bị thương, lao vào, muốn tìm kẻ đã phá hủy tất cả của mình.
Và hắn đã tìm thấy Tuấn, người đang đứng bảo vệ cho những người dân thường ở phía sau.
"Thằng khốn!" Hắn ta vung một cây mã tấu khổng lồ, lao về phía Tuấn.
Nhưng hắn ta đã không thể đến gần. Tuấn chỉ giơ tay lên. Hàng chục sợi dây kẽm gai, những thanh sắt vụn, từ bốn phương tám hướng bay tới, quấn chặt lấy tay chân và thân thể của hắn, biến hắn ta thành một cái kén bằng kim loại.
Hắn ta gầm lên, vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra.
Tuấn không phải là người ra đòn kết liễu. Anh nhìn những người nô lệ đã được giải cứu, những người mà gia đình đã bị chính tên bạo chúa này hãm hại.
"Hắn là của các người."
Không cần một lời hiệu triệu nào nữa. Hàng trăm con người, với vũ khí thô sơ trong tay, đã lao lên. Họ trút toàn bộ nỗi đau, sự căm hận của mình lên kẻ đã chà đạp lên nhân phẩm của họ.
Sự sụp đổ của bạo chúa, không phải dưới tay một người anh hùng, mà là dưới sự phán xét của chính những nạn nhân của hắn.
Khi Cường dẫn tàn quân của Hỏa Long tiến vào, trận chiến đã kết thúc.
Tuấn đứng giữa đống đổ nát, nhìn những người vừa được giải cứu đang ôm nhau khóc. Anh lại nghĩ về An Giang. Anh đã quét sạch một chướng ngại vật trên con đường trở về. Nhưng quan trọng hơn, anh đã bảo vệ được một thứ còn quý giá hơn cả mạng sống.
Đó là nhân tính.
Căn cứ Hy Vọng đã thắng. Họ không chỉ có thêm lương thực, mà còn có thêm hàng trăm con người, và quan trọng nhất, họ đã khẳng định được một chân lý trong thời mạt thế:
Bạo tàn rồi sẽ bị tiêu diệt. Chỉ có hy vọng và lòng nhân ái, mới là con đường để tồn tại.