Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 26: Bộ Mặt Thật Của Bầy Sói



Chương 26: Bộ Mặt Thật Của Bầy Sói

Đêm đó, dưới sự che phủ của bóng tối, Tuấn và Khoa rời khỏi căn cứ.
Họ không đi xe, mà di chuyển trên các mái nhà, qua những cây cầu đã sụp đổ. Khoa, với kỹ năng parkour của mình, di chuyển như một bóng ma. Tuấn thì dùng năng lực, bám vào những thanh cốt thép, những đường ống nước, vượt qua những khoảng cách không tưởng.
Sau gần ba giờ đồng hồ, họ đã đến được khu vực Bình Chánh.
Họ không mất nhiều thời gian để tìm ra căn cứ của Bầy Sói. Đó là một khu chợ đầu mối cũ, được bao bọc bởi những bức tường container và hàng rào kẽm gai chằng chịt, với những tháp canh có đèn pha quét liên tục.
Họ tìm một vị trí trên một tòa nhà cao tầng gần đó, dùng ống nhòm quan sát.
Và rồi, họ đã nhìn thấy bộ mặt thật của Bầy Sói.
Đó không phải là một căn cứ quân sự. Đó là một trại nô lệ.
Họ nhìn thấy những người sống sót khác, gầy gò, rách rưới, bị xích lại với nhau, bị ép phải làm những công việc nặng nhọc dưới sự giám sát của những tên lính Sói. Bất cứ ai làm chậm, đều bị đánh đập không thương tiếc.
Ở trung tâm của khu chợ, trên một cái bục được dựng tạm, một người đàn ông to lớn, râu quai nón, mình trần đầy những hình xăm sói, đang ngồi trên một chiếc ghế trông như ngai vàng, uống rượu và cười một cách man rợ. Hắn ta chính là thủ lĩnh.
"Trời đất ơi..." Khoa thì thầm, tay cầm ống nhòm run lên. "Chúng không phải là người."
Nhưng điều kinh hoàng nhất vẫn chưa đến. Họ thấy một nhóm Sói lôi một người phụ nữ không chịu phục tùng ra, và ném cô ta ra ngoài cổng. Ngay lập tức, hàng chục con xác sống bị thu hút bởi tiếng la hét, đã xông vào xâu xé cô.
Bầy Sói không chỉ giết người. Chúng dùng chính những người sống sót để làm mồi nhử, để "dọn dẹp" xác sống xung quanh căn cứ của chúng.
Đó là một sự tàn ác, một sự mất nhân tính đến tột cùng.
Tuấn siết chặt tay lại, những khớp ngón tay trắng bệch. Lòng căm phẫn bùng lên trong anh. Con đường trở về An Giang, nếu phải đi qua những kẻ như thế này, anh thà đốt cháy nó còn hơn.
Đúng lúc đó, một con chó săn của Bầy Sói bất ngờ ngẩng đầu lên, sủa vang về phía tòa nhà của họ.
"Bị phát hiện rồi! Rút lui!" Tuấn ra lệnh.
Một cuộc rượt đuổi nghẹt thở bắt đầu. Đèn pha quét về phía họ, tiếng còi báo động rú lên, và những viên đạn bắt đầu bay vun vút.
Họ lao đi trong bóng tối, nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, phía sau là tiếng gầm gừ của lũ Sói và những con xác sống bị thu hút bởi tiếng súng.
Khi họ trở về được đến vùng an toàn của Hy Vọng, trời đã gần sáng. Cả hai đều kiệt sức và mang theo vài vết thương.
Họ đi thẳng đến phòng chỉ huy.
Đại tá Long, Cường và những người khác đã chờ sẵn.
"Thế nào rồi?"
Tuấn không nói gì. Anh chỉ đặt chiếc ống nhòm lên bàn.
"Không còn lựa chọn nào khác," anh nói, giọng nói lạnh như băng. "Chúng ta phải tiêu diệt chúng."