Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 147: Miền Đất Nắng Cháy



Chương 147: Miền Đất Nắng Cháy

Sau khi rời hồ Trị An, cảnh vật thay đổi đột ngột. Màu đất đỏ bazan trù phú biến mất, nhường chỗ cho một miền đất nắng cháy. Gió bắt đầu rít lên, mang theo hơi muối mặn chát và cái nóng hầm hập của cát. Họ đã đến Bình Thuận, vựa thanh long của cả nước, nhưng giờ đây, chỉ còn lại những trụ bê tông trơ trọi, và những dây thanh long khô héo, chết rũ như những con rắn mục nát.
Chiếc xích lô 'Mầm Thép' lướt đi trên quốc lộ 1A, giờ đã bị cát trắng xóa lấp gần hết.
"Em... em thấy mệt, Tuấn..."
Giọng Lan yếu ớt. Tuấn lập tức dừng xe. Anh nhìn cô, hoảng hốt. Làn da hồng hào cô vừa lấy lại ở Trị An, giờ lại tái đi. Cô đang run rẩy, dù trời nắng như rang.
"Em không... không cảm nhận được đất," Lan thều thào. "Chỉ có cát. Cát chết. Nó... nó đang hút năng lượng của em."
Tuấn nhận ra ngay. Đất đỏ bazan giàu khoáng chất. Đất phù sa Cửu Long màu mỡ. Nhưng cát ở đây, nó trơ lỳ. Nó không có sự sống. Lan, giống như một cái cây, không thể cắm rễ vào một nơi đã chết. Cô đang héo đi, nhanh chóng.
Và rồi, 'Nó' đến.
Không phải xác sống. Không phải Dị Biến Thể.
Bầu trời bỗng tối sầm lại. Gió rít lên, không còn là gió biển. Mà là một tiếng gầm gừ từ trường.
"Tuấn! Cái xích lô!" Lan kêu lên.
Tuấn cảm nhận được. Chiếc xích lô 'Mầm Thép' dưới tay anh bỗng rung lên bần bật. Những thanh kim loại oằn mình, rên rỉ.
"Nó... nó đang kéo!"
Một cơn bão cát ập đến. Nhưng không phải bão cát bình thường. Lẫn trong cát là hàng triệu mạt sắt li ti, được điều khiển bởi một lực từ trường vô hình khổng lồ. 'Kẻ Gieo Mầm' đang tấn công!
Nó không dùng 'Con Rối' nữa. Nó dùng chính môi trường, dùng chính điểm mạnh của Tuấn, để chống lại anh.
"GRÀ!"
Tuấn gầm lên, dồn toàn bộ năng lực 'Mầm Thép' để giữ chiếc xích lô không bị xé nát. Lực từ trường vô hình kia quá mạnh, nó muốn nghiền nát cỗ xe, muốn chôn sống họ dưới 'cơn khát' của cát.
Chiếc xích lô bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, bị kéo về phía những đồi cát. Tuấn nghiến răng, cơ bắp cuồn cuộn, cố gắng dùng ý chí của mình neo chiếc xe lại. Nhưng anh đang thua.
"Lan!" anh hét lên. "Bám chắc! Anh không giữ được lâu!"
Anh đang chiến đấu với một vị thần, và anh, chỉ là một kỹ sư.