Họ đi về phía Hồ Trị An. Con đường càng lúc càng hoang vu. Nhu yếu phẩm duy nhất họ không thể tự tạo ra, chính là nước uống sạch. Họ tìm thấy một xóm chài nhỏ, sống sót một cách kỳ lạ bên mép hồ. Nhưng nơi đây bao trùm một sự im lặng chết chóc. Người dân, gầy gò, xanh xao, trốn trong những căn nhà sàn ọp ẹp. Khi thấy chiếc xích lô kỳ dị của Tuấn và vẻ đẹp phi nhân của Lan, họ không tấn công. Họ chỉ quỳ xuống. "Xin... xin các 'thần'... tha cho chúng tôi..." một ông lão, rõ ràng là trưởng xóm, run rẩy nói. "Chúng tôi không còn gì để cống nạp nữa. Hồ... hồ chết rồi." Tuấn và Lan nhìn ra mặt hồ Trị An. Nước hồ không còn trong xanh. Nó đặc quánh lại, phủ một lớp váng màu đỏ máu, bốc mùi tanh tưởi. Một loại tảo độc, hậu quả của Màn Sương Đỏ. Người dân xóm chài đang chết khát, ngay bên cạnh một trong những hồ nước ngọt lớn nhất. "Chúng tôi không phải là thần," Tuấn nói, anh đỡ ông lão dậy. "Chúng tôi là con người. Giống như ông." Anh nhìn quanh. Anh thấy một trạm bơm nước cộng đồng cũ, đã rỉ sét và hư hỏng nặng. "Ông Chiến ở Biên Hòa dùng lửa để giết," Tuấn thì thầm với Lan. "Chúng ta sẽ dùng nước để cứu." Anh bước đến trạm bơm nước. Những người dân chài kinh hãi nhìn anh. "Nó... nó hư rồi cậu ơi. Máy móc rỉ hết rồi..." Tuấn không nói gì. Anh đặt bàn tay 'Mầm Thép' của mình lên khối động cơ rỉ sét. Một cảnh tượng mà những người dân chài này sẽ không bao giờ quên. Tiếng kim loại rít lên. Lớp rỉ sét như bị một bàn tay vô hình cạo sạch. Những bánh răng gãy nát tự liền lại. Pít-tông bị kẹt bắt đầu chuyển động. Trong vòng năm phút, cỗ máy rỉ sét đã biến thành một cỗ máy mới tinh, sáng bóng. Sự sửa chữa của Kỹ Sư. Nhưng cỗ máy chạy, nước bơm lên, vẫn là nước độc. Đó là lúc Lan bước tới. Cô đi đến bên mép hồ, nơi ống hút nước của trạm bơm cắm xuống. Cô quỳ xuống, đặt hai tay xuống mặt nước đỏ ngầu. "Mẹ Đất... và cả Mẹ Nước..." cô thì thầm. Những sợi rễ 'Mầm Xanh' từ tay cô mọc ra, nhưng lần này, chúng không cắm xuống đất. Chúng lan tỏa ra mặt nước, đan vào nhau, tạo thành một màng lọc sống khổng lồ, tinh vi, bao bọc lấy miệng ống hút. Lớp tảo đỏ độc hại dạt ra, như thể bị một sức mạnh tinh khiết xua đuổi. "Bơm đi, anh!" Lan gọi. Tuấn khởi động máy. Tiếng động cơ gầm lên. Nước được hút qua màng lọc sống của Lan. Và từ vòi bơm... một dòng nước trong vắt, ngọt lành, tuôn trào xối xả. Những người dân chài sững sờ. Rồi họ gào lên, khóc lóc, đưa những chiếc xô, chiếc ca hứng lấy dòng nước cứu mạng. Ông lão trưởng xóm, hai tay run run bưng một gáo nước dừa, đưa cho Tuấn và Lan. Ông không nói "cảm ơn". Ông chỉ cúi đầu, nước mắt giàn giụa. Tuấn và Lan nhìn nhau. Họ đã tìm thấy con đường của mình. Họ rời đi, với lương thực và nước uống được người dân biếu tặng. Và ở phía sau họ, không chỉ là một trạm bơm đang hoạt động, mà còn là một tin đồn bắt đầu lan ra... Một tin đồn về "Ông Thép" biết sửa chữa máy móc, và "Cô Tiên Lục Bình" biết lọc nước độc. "Học thuyết Thanh Tẩy" của Tùng, đã lần đầu tiên... gặp phải đối thủ.