Bình minh xuyên qua những tán lá cao su khô khốc, chiếu rọi vào ốc đảo xanh mướt kỳ lạ, nơi Lan đang ngủ say. Cô từ từ mở mắt. Cơn sốt đã lui. Cơn kiệt quệ đã tan biến. Cô cảm thấy một luồng sinh lực dồi dào, mạnh mẽ hơn cả lúc cô còn ở trên "Phù Sa Hạm". Cô không chỉ được chữa lành. Cô đã tiến hóa. Cô không còn phụ thuộc vào một mảnh vườn cố định. Giờ đây, dường như cả hành tinh này, cả mảnh đất đỏ bazan này, đều là "đất mẹ" của cô. Cô ngồi dậy, nhìn thấy những mầm lúa non đang quấn quýt lấy mình. Và cô thấy Tuấn. Anh không ngủ. Anh đang đứng bên chiếc xích lô 'Mầm Thép', tay cầm một vật kỳ lạ mà anh vừa rèn xong – một chiếc lưỡi cày nhỏ, sáng bóng, được gia cố bằng những đường vân kim loại và rễ cây. "Chào em," Tuấn quay lại, mỉm cười. Nụ cười mệt mỏi nhưng thanh thản. Bàn tay bị bỏng của anh đã lành, chỉ còn lại những đường vân 'Mầm Thép' như một hình xăm. "Anh..." Lan nhìn chiếc lưỡi cày. "Chúng ta không cần vũ khí nữa sao?" "Chúng ta cần," Tuấn nói, anh bước tới, lắp chiếc lưỡi cày vào... phía trước của chiếc xích lô, biến nó thành một 'Chiếc Cày Xích Lô' kỳ dị. "Nhưng vũ khí lớn nhất của chúng ta, không phải là thứ để giết chóc." Anh chỉ về hướng Biên Hòa. "Học thuyết của Tùng dùng lửa để gieo rắc sợ hãi. Chúng ta sẽ dùng lúa non để gieo hy vọng. Chúng ta sẽ không trốn chạy. Chúng ta sẽ đi, và chúng ta sẽ gieo. Đây là cách duy nhất để chiến thắng 'Học thuyết Thanh Tẩy'." Lan nhìn anh. Ánh mắt cô rực sáng. Cô đã hiểu. Họ không vội vã rời đi. Tuấn bắt đầu đẩy chiếc "xích lô cày". Lưỡi cày 'Mầm Thép' cắm sâu xuống lớp đất đỏ bazan khô cứng, xới lên một luống cày thẳng tắp, dễ dàng như người ta rạch một đường dao trên bánh. Anh cày một khoảnh đất nhỏ, vuông vức, giữa rừng cao su. Rồi Lan bước tới. Cô đặt hai bàn tay mình lên luống cày mà Tuấn vừa xới. Một làn sóng xanh lục lan ra. Những hạt giống vô tình còn vương lại, và cả những hạt giống đang ngủ yên trong lòng đất, đồng loạt nảy mầm. Một màu xanh non mơn mởn, mạnh mẽ, vươn lên đón nắng. Họ đang gieo mầm trên đất cháy. Họ để lại ốc đảo đó, một vết son xanh biếc giữa rừng cây chết, như một lời thách thức với sự thù hận, một dấu ấn của sự sống. Họ tiếp tục lên đường, chiếc 'xích lô cày' lướt đi. Giờ đây, họ không phải là những kẻ tị nạn. Họ là những người gieo mầm.