Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 148: Long Mạch Của Muối



Chương 148: 'Long Mạch Của Muối'

"Em... không còn sức... Cát nó hút hết rồi..." Lan nhắm mắt, hơi thở yếu ớt. Cô sắp lịm đi.
Tuấn nhìn Lan, rồi nhìn cơn bão từ đang gào thét. Anh không thể thắng trong cuộc kéo co này. Anh phải thay đổi luật chơi.
Anh không thể dùng 'Kim loại' để chống lại 'Từ trường'. Nhưng 'Mầm Thép' của anh, không chỉ là kim loại. Nó được dung hợp với 'Mầm Xanh'. Nó có sự sống. Nó cần một điểm tựa!
"ĐẤT!"
Tuấn buông tay lái xích lô. Anh không giữ nó nữa. Thay vào đó, anh đập cả hai tay xuống lớp cát bỏng rát. Anh nhắm mắt lại, ý chí của anh xuyên qua lớp cát trơ lỳ, xuyên qua hàng chục mét, hàng trăm mét...
Anh không tìm sắt. Anh đang tìm... nước. Anh đang tìm 'long mạch'.
Và rồi, anh chạm tới nó.
Nó không phải là nước ngọt. Nó mặn chát. Một dòng 'long mạch của muối', một mạch nước ngầm khổng lồ, nằm sâu bên dưới lớp cát, len lỏi qua những tầng đá vôi.
"LAN! TỈNH DẬY!" Tuấn gầm lên. "DÙNG NÓ ĐI! ĐẤT KHÔNG CHỈ CÓ NGỌT! NÓ CÒN CÓ MẶN!"
Anh dùng toàn bộ năng lực 'Mầm Thép', không phải để chiến đấu với cơn bão, mà để kết nối Lan với long mạch đó.
Lan, đang ở ranh giới của sự sống và cái chết, bỗng mở bừng mắt. Cô cảm nhận được. Một nguồn năng lượng khổng lồ, mặn chát, nhưng dồi dào. Cô không thể trồng lúa. Nhưng ai nói, miền đất này chỉ có lúa?
"Vươn lên!" cô thì thầm.
Cơn bão từ đang chuẩn bị nghiền nát chiếc xích lô. Thì bỗng nhiên, từ trong lớp cát khô, hàng trăm, hàng ngàn rễ cây xương rồng, rễ của cây dứa dại, đồng loạt mọc lên. Chúng không cần nước ngọt. Chúng hút thẳng cái mặn chát của long mạch, phát triển với một tốc độ phi thường, đan vào nhau, tạo thành một cái kén gai góc, bao bọc lấy chiếc xích lô.
Cơn bão từ đập vào, nhưng lớp rễ cây gai góc đó, được gia cố bằng năng lượng của đất, đã đứng vững.
Nhưng Lan không dừng lại ở đó.
Cô nhìn về phía ngọn núi đá trơ trọi gần đó (Núi Tà Cú). Cô đã có "nước" mặn. Giờ, cô cần "nước" ngọt.
Cô không hút nước từ đất. Cô hút hơi ẩm từ trong không khí mặn chát. Và cô dùng chính những tảng đá vôi lạnh ngắt mà Tuấn đã chạm tới, làm lõi ngưng tụ.
Và rồi, từ trên vách núi đá khô khốc, một dòng nước nhỏ bắt đầu rỉ ra. Rồi hai dòng, ba dòng. 'Nước mắt của đá' đã chảy. Một dòng suối nhỏ, trong vắt, ngọt lịm, bắt đầu tuôn ra, ngay giữa sa mạc.
Lan vốc lấy dòng nước, uống ừng ực. Năng lượng của cô hồi phục ngay lập tức.
Cơn bão từ, thấy con mồi đã an toàn, gầm lên một tiếng giận dữ cuối cùng, rồi tan biến. 'Kẻ Gieo Mầm' đã thất bại trong bài kiểm tra thứ hai.
Tuấn và Lan nhìn nhau, kiệt sức, nhưng mỉm cười.
Họ không chỉ sống sót. Họ vừa để lại một món quà vô giá cho miền đất nắng cháy này. Một ốc đảo mới. Một dòng suối, mang tên 'Nước Mắt Đá'.