Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 142: Cuộc Đào Thoát Khỏi Biên Hòa



Chương 142: Cuộc Đào Thoát Khỏi Biên Hòa

Sự im lặng bao trùm cả công viên. Những người dân Biên Hòa bắt đầu nhìn nhau. Họ đã thấy một phép màu, một thứ đi ngược lại mọi điều họ đã tin tưởng.
Nhưng sự cuồng tín không dễ dàng bị dập tắt.
"Đừng nghe nó!" một vài kẻ trong đám đông, có lẽ là lính Mắt Đen cũ, gào lên. "Nó là quỷ! Nó đang dùng tà thuật! Giết nó trước khi nó giết chúng ta!"
Một vài người lại giơ vũ khí lên. Họ đã bị đầu độc quá sâu.
Tuấn biết, anh không thể cứu tất cả bọn họ. Di chúc của Đại tá Long là "xây dựng", nhưng anh không thể xây dựng trên một nền móng đã thối rữa vì thù hận.
"Lan," anh thì thầm, đỡ cô ngồi vào chiếc xích lô. "Đi thôi."
Anh không tấn công. Anh quay lưng lại, bắt đầu đẩy chiếc xích lô.
"ĐỨNG LẠI!" Ông Chiến hét lên, một lần nữa giơ súng, nhưng lão ta do dự.
"Keng! Keng! Keng!"
Những phát đạn súng săn bắn về phía họ.
Tuấn gầm lên, không phải vì giận dữ, mà là để bảo vệ. Từ mặt đất, một bức tường thép trồi lên. Nhưng không phải là "Rừng Gai". Nó là một tấm khiên trơn láng, cao ba mét, chắn ngang con đường. Nó chỉ là một vật cản, không phải một vũ khí.
"Ầm!"
Những viên đạn bật ra. Đám đông la hét, nhưng khi họ chạy vòng qua được bức tường, chiếc xích lô 'Mầm Thép' đã lướt đi, im lặng và nhanh chóng, biến mất vào con đường quốc lộ 1K.
Họ đã thoát khỏi Biên Hòa.
Chiếc xích lô lướt đi trên con đường vắng. Lan ho, cơn sốt của cô dường như nặng hơn. Cuộc đối đầu vừa rồi đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của cả hai.
Tuấn nhìn lại bàn tay bị bỏng của mình. Anh đã cứu họ, nhưng anh không cảm thấy chiến thắng.
"Tuấn..." Lan thì thầm, đặt bàn tay yếu ớt của mình lên vết bỏng của anh. Những sợi rễ xanh mỏng manh mọc ra, làm dịu cơn đau. "Em xin lỗi... Em quá yếu ớt..."
"Không phải lỗi của em," Tuấn nói, giọng anh nặng trĩu. "Là lỗi của anh. Anh đã nghĩ... Giám Đốc Tùng chết là hết. Nhưng anh đã sai."
Anh nhìn về phía trước, con đường ra Bắc mờ mịt. Vết sẹo của học thuyết mà Tùng để lại, còn sâu hơn bất kỳ vết thương vật lý nào.
"Lũ 'Con Rối' của 'Kẻ Gieo Mầm' không đáng sợ," Tuấn nói. "Chúng chỉ là con tốt thí. Nhưng những người dân ở Biên Hòa... họ mới là mối nguy hiểm thực sự. Chúng ta đang phải chiến đấu với một kẻ thù vô hình: sự thù hận. Và nó đang lan rộng ra phía Bắc, nhanh hơn cả chúng ta."
Con đường đến Yên Tử, không chỉ là một hành trình tìm kiếm đồng minh. Nó đã trở thành một cuộc chạy đua, để tìm ra liều thuốc chữa cho một dân tộc, trước khi chính họ tự "Thanh Tẩy" lẫn nhau.