Chiếc xích lô 'Mầm Thép' lao đi trong im lặng. Con đường quốc lộ đã không còn an toàn. Bất cứ một xóm làng nào cũng có thể là một ổ phục kích của sự cuồng tín. Tuấn biết, anh không thể chiến đấu với cả một dân tộc đã bị đầu độc. Nhưng có một kẻ thù còn đáng sợ hơn đang bóp nghẹt anh: Thời gian. "Tuấn... em... lạnh..." Giọng nói của Lan thều thào, yếu ớt. Cơn sốt của cô bùng lên dữ dội. Sau khi dùng chút sức lực cuối cùng để chữa vết bỏng cho anh, cô đã hoàn toàn kiệt quệ. 'Mầm Xanh', khi bị tách rời khỏi "đất mẹ", cũng giống như một cái cây bị nhổ khỏi rễ. Cô đang héo đi. Bàn tay Tuấn siết chặt tay lái bằng thép của chiếc xích lô. Anh là một kỹ sư, một chỉ huy 'Cấp A', nhưng giờ đây, anh bất lực nhìn người con gái đã cứu mạng mình đang chết dần. Đây là món nợ 'Mầm Xanh' mà anh không biết phải trả thế nào. Anh bẻ lái. Chiếc xích lô lao ra khỏi đường nhựa, đâm sầm vào một lô cao su bạt ngàn, lá đã rụng khô khốc. Anh phải tìm "đất". Chiếc xe lướt đi giữa những hàng cây cao su thẳng tắp, ma mị như một đội quân đã chết. Cuối cùng, anh tìm thấy nó. Một khoảnh đất trống, nơi lớp đất đỏ bazan màu mỡ vẫn còn lộ ra, chưa bị cỏ dại chết che lấp. Anh vội vã dừng xe, bế Lan trên tay. Cơ thể cô nhẹ bẫng. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống mặt đất đỏ. Giây phút lưng cô chạm vào đất. "..." Lan rên lên một tiếng. Không phải vì đau. Mà là vì... thở. Tuấn sững sờ quan sát. Hơi thở của Đất Đỏ bắt đầu tuôn trào. Mặt đất bazan, vốn khô khốc, bỗng như có một dòng điện chạy qua. Năng lượng của Lan, thay vì cạn kiệt, bắt đầu cộng hưởng với mảnh đất này. Những sợi rễ 'Mầm Xanh' nhỏ li ti từ lưng cô mọc ra, cắm sâu xuống lòng đất, như một đứa trẻ khát sữa tìm thấy vú mẹ. Và rồi, phép màu xảy ra. Từ mảnh đất khô cằn xung quanh cô, một màu xanh non bắt đầu nhú lên. Không phải là cỏ dại. Mà là những mầm lúa non. Những hạt giống vô tình còn sót lại trong túi áo của Lan từ 'Vườn Treo Cửu Long', giờ đây, được tưới tắm bằng chính năng lượng của cô, đã nảy mầm. Chúng mọc lên, xanh biếc, quấn quýt lấy cô như để bảo vệ. Lan không chỉ đang lấy sự sống từ đất. Cô đang cho đi sự sống. Hơi thở của cô dần ổn định. Gò má xanh xao đã ửng hồng trở lại. Tuấn quỳ xuống bên cạnh, bàn tay to lớn, thô ráp, lấm lem dầu mỡ và máu, run rẩy chạm vào một mầm lúa non. Anh đã hiểu. Lan chính là "Thần Nông" mà Tiến sĩ Mai và Đại tá Long luôn tìm kiếm. Cô không chỉ là một Người Thức Tỉnh. Cô là hiện thân của sự tái sinh. Và anh, phải bảo vệ mầm sống đó, bằng mọi giá.