Không khí đặc quánh mùi dầu hỏa và sự cuồng tín. Hàng chục ngọn đuốc đã được châm lên, ánh lửa nhảy múa trong mắt những người dân thường. Họ đã bị "Học thuyết Thanh Tẩy" của Giám Đốc Tùng đầu độc, biến nỗi sợ hãi của mình thành lòng hận thù. "GIẾT MỤ PHÙ THỦY!" một người đàn bà gào lên, chỉ vào Lan, người đang yếu ớt dựa vào Tuấn. "GIẾT CẢ THẰNG QUÁI VẬT ĐI!" Tuấn đứng chắn trước Lan và chiếc xích lô 'Mầm Thép'. Anh nhìn ông Chiến, người đàn ông lớn tuổi đang cầm khẩu súng kíp. "Ông," Tuấn nói, giọng nói bình tĩnh, vang vọng một cách kỳ lạ. "Giám Đốc Tùng đã lừa dối tất cả. Hắn ta đã thí nghiệm trên chính đồng loại. Hắn ta đã bị tiêu diệt." "MÀY NÓI DỐI!" Ông Chiến gầm lên, khẩu súng kíp run rẩy. "Mày là 'Biến Dị'! Tao thấy mày rồi! Lũ chúng mày là nguồn gốc của dịch bệnh! THANH TẨY!" Một ngọn đuốc tẩm dầu được ném thẳng về phía Lan. Tuấn không tạo ra một tấm khiên thép. Đó là hành động gây chiến. Anh cũng không né. Anh giơ tay ra. Bàn tay của một kỹ sư. Anh bắt trọn ngọn đuốc đang cháy hừng hực. "A!" Lan kêu lên. Cường 'Hỏa Long' mà ở đây, hắn ta sẽ cười vào ngọn lửa nhỏ bé này. Nhưng Tuấn là con người. Da thịt anh bắt đầu xèo xèo. Mùi khét lẹt. Nhưng anh không buông tay. Đám đông sững sờ. Họ dừng lại. Họ chờ đợi anh ta gào thét, chờ đợi anh ta biến hình thành quái vật. Nhưng Tuấn chỉ đứng im, nhìn thẳng vào mắt ông Chiến, mặc cho ngọn lửa liếm lên tay mình. "Lửa," Tuấn nói, giọng nói không hề run rẩy dù đang chịu đau đớn. "Các người dùng lửa để giết. Để 'thanh tẩy'. Các người tin rằng lửa là sự kết thúc." Anh nhìn xuống ngọn đuốc trong tay mình. "Nhưng các người đã sai." Và rồi, anh dùng năng lực của mình. Không phải năng lực 'Kim loại'. Mà là 'Mầm Thép'. Từ bàn tay đang bị đốt cháy của anh, từ chính thanh gỗ khô khốc của ngọn đuốc, một thứ không thể xảy ra đã xảy ra. Một cái chồi non, xanh biếc, lấp lánh ánh kim loại bạc, đâm xuyên qua ngọn lửa. Nó không bị đốt cháy. Nó vươn lên, mạnh mẽ, quấn lấy ngọn lửa, hấp thụ sức nóng. Ngọn lửa của 'Thanh Tẩy', giờ đây, lại đang trở thành chất dinh dưỡng. Bằng chứng của 'Mầm Sống' đã hiện ra, rõ ràng, không thể chối cãi. Đám đông, kể cả ông Chiến, há hốc mồm. Những ngọn đuốc trên tay họ run rẩy. Họ lùi lại một bước. Học thuyết của Tùng nói rằng 'Biến Dị' là ung nhọt, là sự chết chóc. Nhưng người đàn ông trước mặt họ, lại có thể khiến sự sống nảy mầm từ cõi chết, từ chính ngọn lửa hủy diệt. "Mày... mày..." Ông Chiến lắp bắp, khẩu súng kíp hạ xuống. "Mày... là cái gì?" "Tôi là Nguyễn Minh Tuấn," Tuấn nói, anh dập tắt ngọn lửa, bàn tay đã bỏng rộp, nhưng cái chồi non 'Mầm Thép' vẫn kiêu hãnh vươn ra từ đó. "Chúng tôi không phải là ung nhọt. Chúng tôi... là tương lai."