Chiếc xích lô 'Mầm Thép' lặng lẽ vượt qua ranh giới Đồng Nai. Thành phố Biên Hòa, thủ phủ công nghiệp và là một căn cứ quân sự lớn, hiện ra trước mắt. Nơi này là một đống đổ nát, nhưng lại có trật tự một cách kỳ lạ. Xác sống đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chất thành từng đống lớn. Lá cờ Mắt Đen của Giám Đốc Tùng, dù đã bị đốt cháy dở, vẫn còn treo trên một vài tòa nhà. "Dư âm của 'Trật Tự Mới'," Tuấn nhận định. "Quân Mắt Đen đã từng ở đây. Rất mạnh." Họ đi vào trung tâm thành phố, tìm kiếm một nơi an toàn để Lan có thể nghỉ ngơi và hấp thụ năng lượng từ đất. Lan cần đất thật. "Chuyến Xe Bão Táp" đã ở lại Long An, cô đã bị cắt đứt khỏi nguồn năng lượng chính của mình. Họ dừng lại ở một công viên đã tàn lụi. Tuấn vừa đặt Lan xuống bãi cỏ khô, một tiếng súng vang lên. "ĐOÀNG!" Viên đạn găm xuống đất, ngay trước mũi giày của Tuấn. "ĐỨNG YÊN! LŨ QUÁI VẬT!" Từ trong các tòa nhà đổ nát, hàng chục người bước ra. Họ không phải lính Mắt Đen. Họ là dân thường, trang bị vũ khí thô sơ, súng săn, dao rựa. Ánh mắt họ, không phải là sự sợ hãi. Mà là sự thù hằn. Một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, tay cầm khẩu súng kíp, bước lên. Ông ta nhìn Tuấn, rồi nhìn Lan. Ông ta thấy vẻ đẹp phi nhân của Lan, thấy sự im lặng kỳ lạ của Tuấn. "Chúng tao đã nghe lời Giám Đốc," ông ta gằn giọng, "dọn sạch lũ xác sống. Bọn tao đã chờ 'Trật Tự Mới'. Giờ chúng mày đến đây làm gì? Lại là 'Biến Dị' chứ gì?" Tuấn sững sờ. "Chúng tôi là Liên Minh Tây Đô. Giám Đốc Tùng đã chết. Chúng tôi đến đây để..." "DỐI TRÁ!" Người đàn ông, tên là Chiến, gầm lên. "Giám Đốc Tùng đã cảnh báo! Bọn mày, lũ Năng Lực Gia, chính là nguồn gốc của dịch bệnh! Chính là lũ 'ung nhọt'!" Tuấn nhận ra một sự thật còn kinh khủng hơn cả lũ 'Con Rối'. Tên Giám Đốc đã chết, nhưng dư âm của 'Học thuyết Thanh Tẩy', cái tư tưởng phát xít của hắn ta, đã bén rễ. Những người dân này, họ đã tin rằng Năng Lực Gia là kẻ thù. "Bắt lấy chúng!" ông Chiến hô. "Lửa! Chuẩn bị lửa! 'Thanh Tẩy' chúng nó!" Tuấn và Lan, vừa thoát khỏi một bài kiểm tra của một vị thần vũ trụ, giờ lại bị bao vây bởi chính những đồng bào của mình, những con người bình thường, đang sôi sục ngọn lửa thù hằn mà kẻ thù của họ đã gieo rắc.