Chiếc xích lô 'Mầm Thép' lướt đi trong im lặng. Nhưng bầu không khí thì không. Nó nặng trĩu, đặc quánh lại như thể có một cơn bão vô hình đang đè nặng lên vạn vật. Bầy xác sống, hàng trăm con, đang đứng chắn ngang xa lộ. Chúng không gầm gừ. Chúng không di chuyển. Chúng chỉ đứng đó, và đồng loạt quay đầu lại, nhìn họ. Đôi mắt chúng, tất cả, đều phát ra một thứ ánh sáng xanh nhạt, lạnh lẽo. "Chúng không còn là xác sống," Lan thì thầm, cô siết chặt lấy thành xe, cơ thể vẫn còn rất yếu. "Chúng là... 'Con Rối'." Tuấn dừng chiếc xích lô lại. Anh cảm nhận được ý chí đang điều khiển chúng. Lạnh lùng, tò mò, và vô cùng quyền năng. 'Kẻ Gieo Mầm' đang dùng chính những con tốt thí này để gửi một lời chào. "Nó đang... thử chúng ta," Tuấn nói. Và rồi, lũ "Con Rối" di chuyển. Chúng không còn lờ đờ, chậm chạp. Chúng di chuyển với một sự phối hợp chính xác, đồng bộ như một đội quân. Chúng tản ra hai bên, tạo thành một gọng kìm, chạy với tốc độ kinh hoàng. Chúng không gầm thét, chúng chỉ im lặng lao tới. "Lan! Bám chắc!" Tuấn không lùi bước. Anh đặt một chân xuống mặt đường nhựa đã nứt vỡ của xa lộ. Anh nhắm mắt lại. Năng lực 'Mầm Thép' bùng nổ, nhưng đã hoàn toàn khác. Nó không còn là sự điều khiển khô khốc. Anh cảm nhận được những thanh cốt thép nằm sâu bên dưới lớp bê tông. Anh cảm nhận được những chiếc xe tải bị lật, rỉ sét bên đường. Và anh cảm nhận được... sự sống yếu ớt của Lan đang truyền qua chiếc xích lô. "MỌC LÊN!" Tuấn gầm lên, đập mạnh tay xuống đất. Mặt đường xa lộ nổ tung. Nhưng không phải là một vụ nổ. Hàng trăm thanh cốt thép trồi lên, không phải bay đi, mà chúng mọc lên như những cây tre gai, vặn vẹo, sắc nhọn, đan vào nhau. "Cây lúa thép" mà anh tạo ra ở Sài Gòn, giờ đã biến thành một "Rừng Gai Thép". Những con 'Con Rối' lao vào, không biết sợ hãi. Hàng chục con bị xiên qua, treo lơ lửng trên rừng gai. Nhưng những con khác, thông minh hơn, bắt đầu trèo lên những chiếc xe hỏng, tìm đường nhảy qua. Một con 'Thợ Săn', mắt xanh lét, nhảy vọt qua hàng rào, lao thẳng về phía Lan. Tuấn đang phải dồn sức để giữ "Rừng Gai", không thể phản ứng kịp. "Phập!" Lan, dù mặt trắng bệch, đã giơ một ngón tay yếu ớt. Từ chính khung xe của chiếc xích lô, một sợi rễ cây, mỏng như sợi chỉ, nhưng cứng như thép, lấp lánh ánh bạc, đã phóng ra, đâm xuyên qua hốc mắt của con 'Thợ Săn'. Con quái vật rơi xuống, bất động. "Em..." Lan thở dốc, "...vẫn còn sức." Tuấn nhìn cô, rồi nhìn con 'Thợ Săn' đã chết, trên người nó là một sợi 'Mầm Thép'. Năng lực của họ đã thực sự dung hợp. Và rồi, một điều kỳ lạ xảy ra. Tất cả lũ 'Con Rối' còn lại, đồng loạt dừng lại. Ánh sáng xanh trong mắt chúng chớp tắt. Chúng không tấn công nữa. Chúng từ từ... dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi ở giữa. Chúng đứng đó, im lặng, nhìn họ. Như một đội lính danh dự ma quái. 'Kẻ Gieo Mầm' đã thấy đủ. Nó đã xác nhận được sự dung hợp. Nó không giết họ. Nó đang... mời họ đi tiếp. "Nó muốn xem," Tuấn lẩm bẩm, "chúng ta sẽ đi được bao xa." Anh hít một hơi thật sâu, bắt đầu đẩy chiếc xích lô. Họ lướt đi, xuyên qua hành lang sống, giữa hai hàng 'Con Rối' mắt xanh đang nhìn chằm chằm. Chặng đường ra Bắc, sẽ không phải là một cuộc chiến. Mà là một chuỗi những bài kiểm tra.