"Chúng ta đi bằng gì?" Lan yếu ớt hỏi, nhìn ra con đường Lê Duẩn đã bị cày nát. Xe cộ đã bị phá hủy hết. Tuấn im lặng. Anh nhìn quanh, thấy một chiếc xích lô cũ, bị lật nghiêng, khung xe đã rỉ sét. Một hình ảnh của một Sài Gòn xưa cũ, bị vứt bỏ. Anh mỉm cười. "Chúng ta sẽ đi bằng cái này." Lan ngạc nhiên, nhưng Cường 'Hỏa Long' thì gầm lên: "Mày điên à? Mày định đạp xích lô ra Hà Nội?" Tuấn không trả lời. Anh bước tới chiếc xích lô. Anh đặt tay lên khung xe rỉ sét. Năng lực 'Mầm Thép' bùng nổ. Không phải là sự hủy diệt. Mà là sự tái sinh. Khung xe rỉ sét được nắn thẳng lại. Những thanh thép mới, sáng bóng, từ năng lực của anh, đan xen vào, gia cố nó. Nó không còn là một chiếc xích lô mỏng manh. Nó là một cỗ xe ba bánh kiên cố. Tuấn nhìn Lan. "Anh cần em." Lan hiểu ý. Cô đặt tay mình lên tay Tuấn. Năng lực 'Mầm Xanh' của cô, hòa vào năng lực 'Mầm Thép' của anh. Từ bộ khung thép, những sợi rễ cây cứng như thép, nhưng dẻo dai, mọc ra. Chúng đan lại, tạo thành một mái vòm che nắng, che mưa. Bánh xe, vốn không còn lốp, được anh rèn lại bằng kim loại đặc, rồi bọc bên ngoài bằng một lớp rễ cây cực kỳ dẻo dai. Chiếc xe không cần xăng. Nó chỉ cần ý chí. "Nó... nó đẹp quá," Lan thì thầm. Họ đã tạo ra, không phải vũ khí, mà là một phương tiện của sự sống. Tuấn đặt Lan ngồi vào ghế hành khách. Anh đứng vào vị trí của người phu xe. Cường 'Hỏa Long' nhìn cảnh tượng đó, sững sờ. Một chàng kỹ sư, trong bộ quân phục rách nát, đẩy một chiếc xích lô được làm bằng thép và rễ cây, chở một cô gái 'Mầm Xanh', đi qua đống đổ nát của Sài Gòn. "Bảo trọng," Cường chỉ nói được một câu đó, rồi quay đi, không để họ thấy sự xúc động của mình. Tuấn bắt đầu đẩy. Chiếc xe không lăn bánh. Nó lướt đi. Anh đang dùng năng lực kim loại, tạo ra một lực đẩy từ trường nhỏ, khiến chiếc xe di chuyển êm ru, không một tiếng động. Họ rời Bến Bạch Đằng, đi qua Nhà thờ Đức Bà đã sụp một nửa, đi qua Dinh Độc Lập. Người dân Sài Gòn dạt ra hai bên, im lặng, cúi đầu, nhìn chiếc xích lô 'Mầm Thép' và hai con người trên đó. Họ không chỉ là những người chỉ huy. Họ là những người hành hương. Khi họ ra đến Xa lộ Hà Nội, con đường thiên lý dẫn về phía Bắc, Tuấn bỗng khựng lại. "Chúng ta bị theo dõi," Lan thì thầm, cô cảm nhận được. Tuấn nhìn lên trời. Bầu trời xanh, không một gợn mây. Nhưng anh biết, "Nó" đang ở đó. Và ở phía xa, trên con đường, một bầy xác sống, vốn đang đi lang thang, bỗng dừng lại. Chúng đồng loạt quay đầu. Mắt chúng, không còn vô hồn. Chúng đang phát ra một thứ ánh sáng xanh nhạt, lạnh lẽo. 'Kẻ Gieo Mầm' đã không để họ đi dễ dàng. Cuộc săn đuổi đã bắt đầu.