Cuộc họp thượng đỉnh cuối cùng đã kết thúc. Quyết định của Tuấn, dù điên rồ, nhưng là con đường duy nhất. Liên Minh Miền Tây, vừa mới thành hình, đã phải lập tức 'chia lửa'. "Lửa của tao sẽ ở Cần Thơ," Cường 'Hỏa Long' là người đầu tiên lên tiếng. Hắn ta, sau khi chứng kiến Tuấn và Lan trở về từ cõi chết, đã không còn vẻ ngạo mạn. Hắn ta đã thấy một sức mạnh lớn hơn. "Tao sẽ giữ 'cái bụng' no. Nhưng..." Hắn ta siết chặt nắm đấm, nhìn Tuấn. "Mày mà chết ở ngoài đó, tao sẽ đốt cháy cả cái Yên Tử đó để tìm mày." "Pháo đài Sa Đéc," giọng Lão Tướng Tám Dân rè rè qua radio, "sẽ là 'tấm khiên'. Con bé My này, nó còn non, nhưng nó có cái đầu của mày, Tuấn. Tao sẽ huấn luyện nó." "Em sẽ giữ vững tuyến liên lạc, anh Hai," My, từ Sa Đéc, xen vào, giọng cô bé đã cứng cỏi. "Anh... hứa phải trở về." Tuấn nhìn về phía Sa Đéc xa xôi. Anh đã không thể gặp em gái mình. Anh vừa trở về, và lại phải đi. "Anh hứa," anh nói, giọng nói đầy cảm xúc. Lời hứa của người anh trai, giờ đây, là lời hứa của một Tổng Chỉ Huy. Chị Hai Hạnh đập cây mã tấu xuống bàn. "Nói nhiều quá! Sài Gòn tao lo. Dân ở đây đói, thì phải cho họ ăn. Có 'Kỷ Luật Thép' của thằng Tuấn, có 'Kỷ Luật Mã Tấu' của tao. Sài Gòn sẽ sống." Họ chia tay nhau ngay tại Bến Bạch Đằng. Cường 'Hỏa Long' dẫn tàn quân Hỏa Long, lên những chiếc xuồng nhanh nhất, trở về Cần Thơ, mang theo nhiệm vụ bảo vệ "Vựa Lúa". Chị Hai Hạnh và Giáo sư Bách lập tức bắt tay vào việc tái thiết Sài Gòn, biến Dinh Độc Lập thành một Tổng Hành Dinh đúng nghĩa. My và Lão Tướng Tám Dân ở lại Sa Đéc, canh giữ cửa ngõ phía Bắc. Bến Bạch Đằng, từ một nơi hội ngộ, bỗng trở nên trống vắng. Chỉ còn lại Tuấn, và Lan, người vẫn còn đang rất yếu, ngồi trên xe lăn. Họ đơn độc giữa một thành phố vừa tái sinh, chuẩn bị cho một hành trình không biết ngày về.