Tuấn đứng trên bậc thềm của Dinh, nhìn xuống. Sau khi nghe xong cuộn băng của Đại tá Long, anh đã im lặng suốt một giờ đồng hồ. Di chúc của người cha già rất rõ ràng: "Đừng trả thù. Hãy xây dựng. Đừng làm Lãnh chúa. Hãy làm người gieo mầm. Thống nhất Sa Đéc và Tây Đô. Và... chăm sóc My." Gánh nặng của vị Tổng Chỉ Huy đã chính thức được đặt lên vai anh. Nhưng Sài Gòn, thành phố vừa được "giải phóng", không cho anh thời gian để đau buồn. Chị Hai Hạnh, cây mã tấu vẫn còn dắt bên hông, bước tới, mặt đanh lại. "Tham mưu trưởng... à không, Tổng Chỉ Huy," bà Hạnh nhổ một bãi nước bọt. "Chúng ta có vấn đề. 'Sài Gòn Vô Chủ' rồi." Bà chỉ tay về phía Bến Bạch Đằng, nơi hàng ngàn người dân Sài Gòn đang tụ tập, đói khát, sợ hãi. "Lũ Mắt Đen bị tiêu diệt, nhưng đám lâu la của chúng thì vẫn còn. Chúng đang trà trộn vào dân thường. Tối qua đã có ba vụ cướp bóc, tranh giành lương thực của chúng ta. Dân Sài Gòn đói quá rồi. Đói thì sẽ làm liều." Đúng lúc đó, Giáo sư Bách cũng lảo đảo chạy ra. "Tuấn! Tệ rồi! Đội của Vy vừa phát hiện ra, tên Giám Đốc Tùng, hắn ta không chỉ thí nghiệm. Hắn ta đã đầu độc một số nguồn nước sạch cuối cùng của thành phố, đề phòng thất thủ. Hắn ta muốn tất cả chết chung!" Một thành phố hàng vạn dân, không có lãnh đạo, không có thức ăn, không có nước sạch. Đây là bài kiểm tra đầu tiên của Tuấn với tư cách là người kế nhiệm Đại tá Long. Mọi người nhìn anh. Họ chờ đợi mệnh lệnh. Tuấn nhìn bàn tay mình. Bàn tay của một kỹ sư. Anh nhìn lên vai, nơi 'Mầm Thép' đang phát ra ánh sáng bạc yếu ớt. "Đại tá Long dạy tôi xây dựng," Tuấn nói, giọng nói anh yếu, nhưng rõ ràng, vang vọng qua bộ đàm. "Nhưng trước khi xây, phải dọn rác." Anh bước xuống, đi thẳng về phía Bến Bạch Đằng. "Tất cả nghe đây!" Giọng anh, được khuếch đại qua hệ thống loa của "Phù Sa Hạm", vang vọng cả một khúc sông. "Tôi là Tuấn, Tham mưu trưởng của Liên Minh Tây Đô." Anh giơ tay lên. Một chiếc xe tăng Mắt Đen bị lật nghiêng gần đó, bắt đầu rên rỉ. Anh không nhấc nó lên. Anh xoắn nó lại. Anh biến khẩu pháo của nó, từ một vũ khí giết chóc, thành hình một cây lúa bằng thép khổng lồ, cắm thẳng xuống đất. Một biểu tượng. Hàng ngàn người dân Sài Gòn im bặt. "Từ giờ," Tuấn tuyên bố, "Sài Gòn sẽ áp dụng 'Kỷ Luật Thép'." "Một," anh giơ một ngón tay. "Toàn bộ vũ khí của Mắt Đen, nộp lại. Kẻ nào giấu giếm, xử." "Hai," anh giơ ngón thứ hai. "Toàn bộ lương thực, 'Phù Sa Hạm' sẽ cung cấp. Chia đều. Kẻ nào cướp bóc, xử." "Ba," anh giơ ngón thứ ba. "Nước đã bị nhiễm độc. Nhưng tôi," anh nhìn Giáo sư Bách, "và Viện Chế Tác, sẽ xây dựng hệ thống lọc nước sạch cho tất cả mọi người. Ai còn sức, ra đây lao động, đổi lấy nước sạch và thức ăn." Anh không hứa hẹn một tương lai. Anh ra lệnh cho một sự sống sót. Một vài tên, rõ ràng là lính Mắt Đen cũ, định gây rối. "Mày là cái thá gì..." Chúng chưa kịp nói hết câu. Những sợi rễ cây kim loại từ "cây lúa thép" vươn ra, trói chặt chúng lại, nhấc bổng lên. "Tôi là Kỹ Sư," Tuấn nói, đôi mắt anh lóe lên ánh bạc và xanh. "Và đây là trật tự mới." Sài Gòn, đã có chủ.