Tin tức "Tham mưu trưởng còn sống" lan truyền như một ngọn lửa, từ Sa Đéc đến Sài Gòn, rồi về Cần Thơ. Nó không chỉ là một tin tốt. Nó là một liều thuốc hồi sinh, một liều morphin tinh thần cho cả một liên minh vừa mất đi vị Tổng Chỉ Huy của mình. Bến Bạch Đằng, nơi từng là bãi chiến trường, giờ đã trở thành 'Tổng Hành Dinh' dã chiến của Tây Đô tại Sài Gòn. Hàng ngàn người dân Sài Gòn, sau khi được Chị Hai Hạnh trấn an bằng những nồi cháo và kỷ luật thép, đã bắt đầu công cuộc dọn dẹp. Họ đang chờ đợi. Và rồi, họ đã thấy. Không phải là một chiếc xuồng. Mà là cả một hòn đảo. "Chuyến Xe Bão Táp", chiếc "Vườn Treo" khổng lồ, được đẩy đi bằng những sợi rễ cây và động cơ tạm bợ, nặng nề trôi vào sông Sài Gòn. Cường 'Hỏa Long' đứng trên đó, như một vị thần hộ pháp, bên cạnh là một cái kén thực vật khổng lồ, vẫn còn đang bốc hơi. Hàng ngàn người im lặng, dạt ra. Hòn đảo cập bến. Cái kén từ từ mở ra. Tuấn, trong bộ quần áo đã rách nát, bước ra. Anh yếu, nhưng anh đứng thẳng. Vết "xăm" Mầm Thép trên cổ và vai anh lấp lánh dưới nắng sớm Sài Gòn. Anh bế Lan, người vẫn còn đang ngủ say, trên tay, trao cô cho đội y tế đang chờ sẵn. Chị Hai Hạnh, Giáo sư Bách, Dũng Tôn Giả, Sét... tất cả những trụ cột còn lại, đều ở đó. "Mừng cậu trở về, Tham mưu trưởng," Chị Hai Hạnh nói, giọng bà khàn đi. Tuấn nhìn bà, rồi nhìn những người dân. Ánh mắt anh quét qua Dinh Độc Lập. Anh không thấy Đại tá Long. "Ông ấy..." Tuấn bắt đầu. "Chúng tôi biết," Giáo sư Bách ngắt lời. "Chúng tôi... đã tìm thấy ông ấy." Giáo sư Bách không nói về một cái xác. Ông chìa ra một chiếc máy ghi âm quân sự cũ. "Đêm trước trận chiến, Đại tá Long đã gọi tôi vào," Giáo sư Bách nói, giọng nghẹn lại. "Ông ấy nói, nếu ông ấy không qua khỏi, và nếu cậu trở về... thì hãy đưa cái này cho cậu." Đó là Di Chúc Của Người Cha Già. Tuấn run run nhận lấy chiếc máy. Anh nhìn nó, rồi nhìn về phía Sài Gòn, thành phố vừa được giải phóng bằng máu của người thầy của mình. Gánh nặng của Đại tá Long, giờ đây, đã chính thức nằm trên vai anh.