Sự im lặng sau lời tuyên bố của My nặng trĩu. Lão Tướng Tám Dân nheo mắt nhìn cô gái trẻ, người đang đứng thẳng lưng, không một chút run rẩy, dù lão ta biết, tin tức về anh trai cô bé vẫn còn là một dấu hỏi. "Chứng minh à?" Lão Tướng cười khẩy, nhổ nước bọt xuống lớp "Đất Thép" kiên cố. "Chúng mày lấy gì để chứng minh? Lão già Long chết rồi. Thằng kỹ sư thì mất tích. Một mụ giang hồ và một lão mọt sách ở Sài Gòn? Chúng nó còn không giữ nổi cái mạng, nói gì đến Liên Minh!" Đội Mãng Xà đi cùng My đồng loạt giơ súng lên, coi đó là một sự sỉ nhục. "Hạ vũ khí!" My gằn giọng. Cô bé không nhìn lính của mình. Em nhìn thẳng vào mắt Lão Tướng Tám Dân. "Bằng chứng, chính là tôi đang đứng ở đây," My nói, giọng nói đanh thép. Lão Tướng nhíu mày. "Tôi, Chỉ huy Đội Mãng Xà, đã dẫn đội của mình, đi xuyên qua lãnh thổ của Mắt Đen, từ Sài Gòn, qua Long An, đến đây. Không mất một người nào," em nói rành rọt. "Hệ thống mà Đại tá Long và anh trai tôi xây dựng, không phụ thuộc vào một cá nhân. Nó là một mạng lưới." Em bước tới một bước. "Sài Gòn đang được Chị Hai Hạnh và Giáo sư Bách ổn định. 'Phù Sa Hạm' vẫn hoạt động. 'Vườn Treo Cửu Long' vẫn đang gieo mầm. Và tôi, đang ở đây, để thiết lập lại tuyến thông tin, và mang ông... vào bộ chỉ huy." "Bộ chỉ huy?" Lão Tướng cười lớn. "Một con nhóc ranh như mày, ra lệnh cho tao?" "Không," My lắc đầu. "Tôi không ra lệnh. Tôi thỉnh cầu. Tây Đô đã mất Tổng Chỉ Huy. Chúng tôi cần kinh nghiệm của ông. Không phải với tư cách lính đánh thuê. Mà là Tổng Cố Vấn Quân Sự Tối Cao của toàn Liên Minh. Đó là vị trí mà Đại tá Long đã dự định dành cho ông, sau khi Sài Gòn được giải phóng." My đã nói dối. Nhưng đó là một lời nói dối thiên tài. Lão Tướng Tám Dân khựng lại. Tổng Cố Vấn? Lão ta nhìn My, cố gắng tìm một sự yếu đuối trong mắt cô bé, nhưng không thấy. Lão ta thấy... hình bóng của lão già Long. Lão ta thấy sự ranh mãnh của thằng nhóc Tuấn. Lão ta đã bị dồn vào góc, không phải bằng súng, mà bằng danh dự. "Lũ nhóc con..." lão ta lẩm bẩm, quay mặt đi. "Chỉ biết sai khiến người già." Lão ta không nói đồng ý. Nhưng lão ta cũng không nói không. "Chuẩn bị phòng ốc cho 'Tổng Cố Vấn'," My ra lệnh cho lính của mình, như thể Lão Tướng đã đồng ý. "Chúng ta ở lại đây. Chờ tin từ Tham mưu trưởng." Lão Tướng Tám Dân nhìn cô bé, rồi bật cười khà khà. Liên Minh này, có lẽ... vẫn chưa chết được.