Hành trình của My không hề dễ dàng. Con đường của người chỉ huy luôn cô độc và đầy máu. Cô bé, giờ đã là một phụ nữ trẻ, dẫn Đội Mãng Xà đi đường bộ, băng qua những cánh đồng chết, những thị trấn vô hồn. Em không còn sợ hãi. Lòng căm thù Giám Đốc Tùng, và nỗi lo lắng cho anh Hai, đã tôi luyện em trở nên cứng rắn hơn cả thép. Khi em và đội của mình, rách rưới nhưng không một ai bị mất, đứng trước pháo đài "Đất Thép" của Sa Đéc, những người lính của Lão Tướng Tám Dân đã phải nể phục. Lão Tướng Tám Dân ra đón họ. Lão ta đang mong chờ Tuấn, hoặc Đại tá Long. Lão ta đang chuẩn bị cho một cuộc đàm phán, một cuộc "chia chác" quyền lực sau chiến thắng. Nhưng người đứng trước mặt lão ta, chỉ là một cô gái trẻ, với khẩu súng bắn tỉa sau lưng. "Cô là ai? Thằng Tuấn đâu? Lão Long đâu?" Lão Tướng gắt gỏng. My, không một chút sợ hãi, đứng thẳng người. Em giơ tay, chào theo kiểu quân đội, một sự tôn trọng mà em học được từ Đại tá Long. "Báo cáo Tư lệnh Tám Dân," giọng nói của My rõ ràng, vang vọng. "Tôi là My, Chỉ huy Đội Trinh sát Mãng Xà, đại diện cho Tổng Căn Cứ Tây Đô tại Sài Gòn." Lão Tướng nhíu mày trước sự tự tin đó. "Tham mưu trưởng Nguyễn Minh Tuấn," My tiếp tục, giọng em không run, "hiện đang mất tích sau khi tiêu diệt lực lượng Kền Kền Đen tại Long An. Chúng tôi... đang chờ tin." Lão Tướng gật gù. "Còn lão già kia?" Trái tim của My thắt lại. Em hít một hơi thật sâu. "Tổng Chỉ Huy, Đại tá Long... đã anh dũng hy sinh tại Dinh Độc Lập. Ông ấy... và Năng Lực Gia Khoa 'Đất', đã tử trận cùng với Giám Đốc Tùng, bảo vệ Sài Gòn." Sự im lặng bao trùm cả cổng thành. Cường 'Hỏa Long' có thể ồn ào. Tuấn có thể thông minh. Nhưng Đại tá Long, là người duy nhất mà Lão Tướng Tám Dân tôn trọng, như một người lính, một đối thủ cũ. Nỗi đau của Lão Tướng, không ai thấy được. Lão ta chỉ quay mặt đi, nhìn về phía sông Tiền đang chảy. Khẩu súng trường trên tay lão ta siết chặt lại. Lão ta đã chuẩn bị cho mọi thứ, trừ việc kẻ thù cũ của mình lại chết như một người anh hùng, trước cả lão ta. "Lão già ngu ngốc đó..." Tám Dân lẩm bẩm, giọng khàn đi. "Chết cũng phải chọn cách ồn ào." Lão ta quay lại, nhìn My, ánh mắt đã khác. Không còn là sự coi thường. "Sài Gòn giờ ai cầm trịch?" "Chị Hai Hạnh của Vàm Cống, và Giáo sư Bách," My đáp. Lão Tướng Tám Dân nhổ một bãi nước bọt. "Một mụ giang hồ và một lão mọt sách. Liên minh này... tan rã đến nơi rồi." "Không," My nói, giọng nói đanh thép. "Vì còn có ông. Và còn có chúng tôi. Đại tá Long đã mất, nhưng trật tự của ông ấy thì không. Tây Đô cần một Tổng Chỉ Huy mới." Lão Tướng Tám Dân nhìn cô bé, người vừa mất anh trai, mất cả chỉ huy. Lão ta bỗng cười khẩy. "Được. Được lắm. Muốn tao tham gia à? Chứng minh đi. Chứng minh cho tao thấy... chúng mày, đáng để tao chống lưng."