Tiền Đồn Thần Nông đổ nát. Ba ngày. Cường 'Hỏa Long' đã ngồi canh giữ 'Cái Kén Phù Sa' suốt ba ngày ba đêm. Hắn ta không ăn, không ngủ. Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào cái 'Chồi Non Thép' kỳ lạ đã nhú ra từ cái kén. Nó đã không còn là một cái chồi. Nó đã lớn lên, vươn ra, vặn vẹo, không giống thực vật, cũng không giống kim loại. Nó giống như một tác phẩm điêu khắc của một nghệ sĩ điên rồ. Vào rạng sáng ngày thứ ba, Cường nghe thấy một tiếng động. "Tách... Tách..." 'Cái Kén Phù Sa' đang nứt ra. Cường đứng bật dậy, ngọn lửa bùng lên trên tay theo phản xạ. Nhưng rồi hắn ta dập tắt nó. Hắn ta thấy, từ bên trong vết nứt, không phải là ánh sáng xanh hay bạc, mà là một luồng hơi thở ấm áp, phả ra sương sớm. Cái kén từ từ mở ra, như một đóa hoa sen khổng lồ hé nở. Bên trong, Lan vẫn nằm đó, nhưng cô không còn xanh xao. Làn da cô hồng hào trở lại, như thể vừa trải qua một giấc ngủ sâu. Và Tuấn. Anh ngồi dậy. Cường sững sờ. Thanh cốt thép đã biến mất. Vết thương trên vai anh đã lành lặn, không một vết sẹo. Nhưng ngay tại vị trí đó, một hình xăm kỳ lạ đã xuất hiện, giống như một mạch điện tử, vừa giống như những sợi rễ cây, chạy từ vai lên đến cổ anh, lấp lánh ánh kim loại mờ ảo. Tuấn mở mắt. Một bên mắt, vẫn là màu đen của người Việt Nam kiên định. Nhưng bên mắt kia, là một màu xanh lục sâu thẳm của Lan, với một vòng kim loại bạc bao quanh con ngươi. Sự thức tỉnh của hai thái cực đã hoàn tất. "Nước..." Tuấn thều thào. Giọng nói của anh, không còn chỉ là của anh. Nó có một âm vang kỳ lạ, vừa cứng rắn như thép, vừa mềm mại như lá. "Mẹ kiếp! Mày... mày..." Cường lắp bắp, đưa cho anh bình nước. Tuấn uống một hơi cạn sạch. Anh nhìn xuống bàn tay mình. Anh nắm lại. Rồi anh giơ tay về phía một thanh thép rỉ sét trong đống đổ nát. Thanh thép bay về phía anh. Nhưng anh không dừng lại ở đó. Anh nhìn chăm chăm vào thanh thép. Và rồi, Cường 'Hỏa Long' chứng kiến một cảnh tượng mà cả đời hắn ta sẽ không bao giờ quên. Từ giữa thanh thép đặc, rỉ sét, một cái chồi non, xanh biếc, đâm xuyên ra, vươn mình đón ánh nắng. "Thép... Nở Hoa." Năng lực 'Cấp A' của anh đã dung hợp. Anh không chỉ điều khiển kim loại. Anh có thể truyền sự sống vào nó. "Lan..." Tuấn quay lại, nhìn người con gái đã cứu mình. Lan từ từ mở mắt. Cô mỉm cười yếu ớt. "Chào anh... Em nghe thấy... tiếng của sắt." Cả hai đã được tái sinh. "Cường," Tuấn đứng dậy, cơ thể anh vẫn còn yếu, nhưng ý chí của anh thì sắc bén hơn bao giờ hết. "Báo cáo. Sài Gòn. Đại tá. My." Cường 'Hỏa Long' nhìn người bạn, người chỉ huy của mình đã trở lại từ cõi chết. Hắn ta hít một hơi thật sâu. Đã đến lúc, nói về cái giá của chiến thắng.