Cùng lúc đó, tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát. Nếu Sài Gòn là một thành phố của trật tự mới, thì Long An là một nơi của sự im lặng tuyệt đối. Cường 'Hỏa Long' ngồi bệt trên "Chuyến Xe Bão Táp". Hắn ta, vị Tư lệnh Lửa, giờ đây là người bảo vệ bất đắc dĩ cho một cái kén thực vật. Hắn ta đã thử mọi cách. Hắn ta đã gầm thét, chửi rủa. Hắn ta đã thử dùng ngọn lửa của mình sưởi ấm cho 'cái kén', nhưng những sợi rễ cây ngay lập tức co rút lại, như thể bị đe dọa. "Mẹ kiếp!" hắn ta rủa, và dập tắt ngọn lửa. Hắn ta nhận ra một sự thật phũ phàng: Năng lực của hắn ta, sự hủy diệt, là thứ vô dụng nhất ở đây. Hắn ta nhận được báo cáo từ Vy: Đại tá Long hy sinh. Khoa 'Đất' hy sinh. Cường không khóc. Hắn ta chỉ ngồi im, nhìn chằm chằm vào cái kén. Đại tá Long, người duy nhất có thể kìm hãm hắn ta, đã mất. Giờ đây, chỉ còn hắn ta, và hai người đang ngủ. Gánh nặng của cả một đạo quân, vô hình, đè lên vai hắn ta. Hắn ta không chỉ canh giữ hai người. Hắn ta đang canh giữ bộ não và trái tim của cả liên minh. Ngọn lửa của hắn, giờ đây, là ngọn lửa canh giấc. Hắn ta ngồi đó, một ngày, rồi hai ngày. Vào rạng sáng ngày thứ ba, khi sương mù giăng kín, hắn ta chợt nhận ra một điều. "Cái... quái gì đây?" Từ bên trong 'cái kén', ngay tại vị trí lồng ngực của Tuấn, nơi thanh cốt thép đã đâm xuyên qua, một thứ gì đó đang nhú ra. Nó không phải là một sợi rễ cây. Nó không phải là một mảnh kim loại. Nó là một 'Chồi Non Thép'. Một cái chồi non, xanh biếc như của Lan, nhưng lại lấp lánh ánh kim loại cứng rắn như của Tuấn. Nó đang vươn ra, hít thở không khí buổi sáng. Bên trong cái kén, trái tim của hai Người Thức Tỉnh... đã bắt đầu đập lại. Cùng một nhịp.