Bầu trời Sài Gòn vẫn còn vẩn đục màu tro bụi. Bên ngoài Dinh, hàng ngàn người dân Sài Gòn, rách rưới, đói khát, đang rụt rè tụ tập. Họ nhìn những người lính Tây Đô, những người "nhà quê" vừa chiếm lấy thành phố, bằng ánh mắt vừa biết ơn, vừa sợ hãi. Họ đã quen với việc có một Lãnh chúa. Họ đang tự hỏi, liệu đây có phải là một bạo chúa mới hay không. Họ không có câu trả lời, vì những người lãnh đạo mới của Tây Đô còn đang bận rộn với di sản của kẻ cuồng tín. Giáo sư Bách và Vy đã phong tỏa toàn bộ tầng hầm thí nghiệm. Những gì họ tìm thấy khiến họ lạnh sống lưng. "Không chỉ là 'Huyết thanh Thanh Tẩy'," Giáo sư Bách nói, giọng ông run run khi cầm lên một ổ đĩa. "Hắn ta... tên Giám Đốc Tùng này... hắn ta đang nghiên cứu về chính Màn Sương Đỏ." Vy chiếu một tập tin lên màn hình. Nó có tên là "DỰ ÁN OMEGA". "Hắn ta tin rằng Màn Sương Đỏ là một ý thức," Vy giải thích, mặt cô trắng bệch. "Hắn ta không cố gắng tiêu diệt nó. Hắn ta đang cố gắng kiểm soát nó. Hắn ta muốn trở thành một vị thần, điều khiển cả lũ Dị Biến Thể và Người Thức Tỉnh." Họ đã không chỉ giết một tên Lãnh chúa. Họ đã giết một kẻ đang cố gắng nắm lấy dây cương của ngày tận thế. Và giờ, không ai biết, cái chết của hắn ta, sẽ gây ra hậu quả gì. Trên mặt đất, Chị Hai Hạnh không quan tâm đến khoa học. Bà quan tâm đến thực tế. Một người đàn ông, có vẻ là một cựu quan chức, đại diện cho những người Sài Gòn sống sót, bước tới, cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị. "Xin hỏi... các vị là ai? Và các vị... định làm gì với chúng tôi?" Chị Hai Hạnh, tay vẫn cầm cây mã tấu dính máu, nhìn ông ta. Bà không nói về liên minh, hay chiến tranh. Bà chỉ chỉ tay về phía "Phù Sa Hạm" ở Bến Bạch Đằng, nơi người của bà đã bắt đầu nhóm lửa, nấu những nồi cháo khổng lồ. "Tôi là Chị Hai Hạnh của Vàm Cống," bà nói, giọng khàn đặc. "Chúng tôi không đến đây để cai trị. Chúng tôi đến đây để lấy lại nhà của mình. Ai đói, thì đến đó ăn cháo. Ai còn sức, thì cầm lấy vũ khí, dọn dẹp cái thành phố này. Còn ai muốn gây rối..." Bà vung cây mã tấu, chém đứt một cột đèn gãy. "...thì tự lo liệu." Đó là trật tự mới của Tây Đô. Đơn giản, thực tế, và không khoan nhượng. Không có bạo chúa. Chỉ có những người cùng nhau làm việc để sống. My, với tư cách là Chỉ huy mới của Đội Mãng Xà, nhận nhiệm vụ đầu tiên. "Em sẽ đi," em nói với Chị Hai Hạnh. "Em sẽ đi Sa Đéc. Bằng đường bộ. Lão Tướng Tám Dân... phải biết tin tức này. Ông ấy phải biết Đại tá Long đã mất."