Cùng lúc đó, tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát. Trên "Chuyến Xe Bão Táp", Cường 'Hỏa Long' ngồi bệt xuống, thở hổn hển. Hắn ta nhìn cái kén bằng rễ cây và dây leo đang bao bọc lấy cả Tuấn và Lan. Ánh sáng xanh lục của 'Mầm Xanh' và ánh sáng bạc của 'Mầm Thép' không còn xung đột. Chúng đang hòa quyện, đan vào nhau. 'Cái Kén Phù Sa' đang đập một nhịp đập yếu ớt, như một trái tim khổng lồ. Bên trong, thanh cốt thép trên vai Tuấn không bị đẩy ra. Nó đang được những sợi rễ cây của Lan... hấp thụ. Những sợi rễ cây, thay vì coi nó là vật lạ, lại dung hợp với nó, dùng kim loại làm xương, dùng thực vật làm mạch máu. Lan, trong cơn mê man, đã tựa đầu vào ngực Tuấn. Năng lượng sống của cô đã cạn, nhưng "Vườn Treo" bên dưới đang truyền ngược lại cho cả hai. Đất Mẹ, dưới dạng một hòn đảo di động, đang nuôi dưỡng hai đứa con ưu tú nhất của mình. Cường biết, hắn ta không thể làm gì. Hắn ta chỉ có thể chờ. Hắn ta cầm lấy bộ đàm, kết nối với Sài Gòn. "Vy, nghe đây," hắn ta nói, giọng khàn đặc. "Báo cáo cho Chị Hai Hạnh. Tuấn và Lan... vẫn còn sống. Nhưng... họ cần thời gian." "Bao lâu?" Tiếng Vy vọng lại, đầy hy vọng. "Tao không biết," Cường nhìn cái kén. "Có thể là một ngày. Có thể là một năm. Giờ, Sài Gòn là của chúng mày." Rạng sáng hôm sau. Bến Bạch Đằng. Giáo sư Bách, Chị Hai Hạnh, và My đứng trên boong "Phù Sa Hạm". Họ nhìn về phía Sài Gòn. Một bình minh rách nát. Thành phố đã im tiếng súng, nhưng đầy rẫy tử thi. Hàng ngàn người dân Sài Gòn, những người sống sót trong các tòa nhà, giờ đang rụt rè bước ra, nhìn đạo quân Tây Đô với ánh mắt vừa sợ hãi vừa hy vọng. Giáo sư Bách nhìn Chị Hai Hạnh. "Đại tá Long đã mất. Tham mưu trưởng Tuấn và Tư lệnh Lan thì chưa rõ ngày về. Giờ, gánh nặng này... là của chúng ta." Chị Hai Hạnh siết chặt cây mã tấu. "Gánh nặng thì gánh. Dân Vàm Cống chưa bao giờ biết sợ." Bà quay sang My. "Cháu gái. Em của Tham mưu trưởng. Từ giờ, cháu sẽ là cầu nối giữa Sài Gòn, Cần Thơ, và Pháo đài Sa Đéc của Lão Tướng Tám Dân. Cháu sẽ là chỉ huy của Đội Trinh Sát Mãng Xà." My gật đầu, chấp nhận vai trò mới. "Còn tôi," Giáo sư Bách nói, "sẽ vào Dinh Độc Lập. Tên Giám Đốc đó là một nhà khoa học. Tôi phải tìm hiểu xem... hắn ta đã để lại những gì. Chúng ta thắng trận chiến, nhưng chúng ta phải hiểu rõ kẻ thù của mình." Một trật tự mới đã được thiết lập trên đống tro tàn. Một trật tự không có những người hùng mạnh nhất, mà được gánh vác bởi những con người kiên cường nhất.