Trận động đất dưới lòng đất đã ngưng. Căn hầm chỉ huy chìm trong một sự im lặng chết chóc, chỉ còn lại tiếng bụi đất lả tả rơi và tiếng radio rè rè, nơi giọng nói của Cường 'Hỏa Long' đã tắt ngúm. My, được Chị Hai Hạnh kéo ra, sững sờ nhìn lại. Cái hố, nơi Khoa 'Đất' đã thực hiện sự hy sinh cuối cùng, đã bị lấp kín. Dưới đó, là tên bạo chúa Giám Đốc Tùng, và... "Đại tá... Đại tá Long..." My lảo đảo. Em đã nhìn thấy. Đại tá Long, người đã đẩy em ra, đã bị cuốn theo, ông ở quá gần vụ sụp đổ. Chị Hai Hạnh, người phụ nữ thép của Vàm Cống, cũng đứng không vững. Bà nhìn cái hố, rồi nhìn những người lính của mình, những Người Thức Tỉnh vừa được cứu, tất cả đều đang kiệt sức, hoảng loạn. "Đứng dậy!" Chị gầm lên, tiếng gầm của một con cọp cái bị thương. "Tất cả! Đứng dậy! Trận chiến chưa kết thúc!" Bà là người đầu tiên hành động. "Vy! Kiểm tra hệ thống! Tình trạng toàn thành phố!" "Dũng! Sét!" Bà chỉ vào hai Người Thức Tỉnh đã kiệt sức. "Hai cậu, bảo vệ phòng máy chủ này. Đừng để nó sập!" Bà quay sang My, người đang quỳ sụp, khóc nấc. Chị Hai Hạnh bước tới, không phải để dỗ dành. Bà tát một cái "bốp" vào mặt My. My sững sờ. "Nín!" Chị Hai Hạnh gằn giọng. "Anh hùng không khóc. Đại tá Long đã hy sinh. Khoa 'Đất' đã hy sinh. Họ hy sinh để chúng ta khóc lóc sao? Anh Hai mày, Tham mưu trưởng, đang chờ chết ở Long An. Mày là em gái của nó, mày không được yếu hèn!" Những lời nói cay nghiệt, nhưng lại là liều thuốc sốc cần thiết nhất. My lau nước mắt, bàn tay siết chặt khẩu súng. Cơn đau từ cái tát không bằng cơn đau trong lòng. Nhưng Chị Hai Hạnh đã đúng. "Em... em hiểu rồi," My đứng dậy, giọng nói đã trở lại sự lạnh lùng của một xạ thủ. "Nhiệm vụ tiếp theo là gì, Tư lệnh Hạnh?" Chị Hai Hạnh gật đầu. "Giáo sư Bách đang trên đường từ 'Phù Sa Hạm' tới. Chúng ta phải... tiếp quản cái địa ngục này." Họ bước ra khỏi Dinh Độc Lập. Bầu trời Sài Gòn, lần đầu tiên sau nhiều tháng, đã không còn tiếng súng. Chỉ còn lại tro tàn của một chế độ, và gánh nặng khổng lồ của những người sống sót.