Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 122: Nấm Mồ Của Bạo Chúa



Chương 122: Nấm Mồ Của Bạo Chúa

"CHẠY!"
Chị Hai Hạnh túm lấy My, kéo đi. Nhưng Dũng và Sét đã kiệt sức, Đại tá Long thì quá già. Họ không thể thoát ra kịp.
"KHÔNG AI ĐƯỢC CHẾT HẾT!"
Khoa 'Đất', Người Thức Tỉnh mà Lan đã cứu, người đã nợ cả Tây Đô, gầm lên một tiếng cuối cùng.
Anh ta không chạy. Anh ta đập cả hai tay xuống đất.
"TA NỢ CÁC NGƯỜI MỘT MẠNG SỐNG! TA TRẢ LẠI CHO ĐẤT!"
Anh ta không tạo ra một cái hố. Anh ta sập cả căn hầm.
"KHOA!"
Đại tá Long hét lên.
"SỐNG SÓT NHÉ, CHỈ HUY!"
Mặt đất dưới chân Giám Đốc Tùng sụp xuống, kéo hắn ta và cả Khoa 'Đất' xuống một tầng hầm sâu hơn, tầng hầm bí mật của Dinh thự. Ngay lập tức, Khoa 'Đất' dùng chút sức lực cuối cùng, kéo hàng ngàn tấn bê tông và đất đá, lấp kín cái hố lại.
Họ vừa kịp chạy ra khỏi cửa hầm chính.
"BÙMMMMMMMMMMMM!"
Một tiếng nổ trầm đục, kinh thiên động địa, phát ra từ dưới lòng đất. Cả Dinh Độc Lập rung chuyển như động đất. Nhưng vụ nổ đã bị kìm hãm hoàn toàn.
Nấm mồ của bạo chúa... đã được niêm phong. Khoa 'Đất' đã dùng chính mạng sống của mình, tạo ra một nhà tù bằng đất, chôn sống kẻ thù và chính mình, cứu sống tất cả mọi người.
Tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát.
"Lan! Dừng lại đi! Mày sắp chết rồi!"
Cường 'Hỏa Long' lay người Lan, nhưng cô gái nhỏ bé không dừng lại. Cô vẫn đang dồn năng lượng của mình vào Tuấn.
"Anh ấy... phải sống... Anh ấy là hy vọng..." Lan thều thào, máu ứa ra từ bảy khiếu.
Cường nhìn Tuấn. Cơ thể 'Mầm Thép' của anh đã ổn định, nhưng anh vẫn không tỉnh lại. Ngọn lửa sinh mệnh của Lan cũng đang tàn lụi. Cường đang sắp mất cả hai.
Trong cơn tuyệt vọng, Cường bế xốc cả Lan và Tuấn lên. Hắn ta lảo đảo, khiêng cả hai người, bước ra khỏi đống đổ nát, đi về phía "Chuyến Xe Bão Táp" của Lan.
Hắn ta không biết làm gì. Hắn ta chỉ biết một điều.
Hắn ta đặt Tuấn, người là 'Mầm Thép', và Lan, người là 'Mầm Xanh', nằm cạnh nhau, ngay trên lớp đất phù sa màu mỡ của "Vườn Treo Cửu Long".
"Đất..." hắn ta lẩm bẩm. "Mẹ của chúng mày... cứu lấy chúng nó đi..."
Và rồi, một phép màu xảy ra.
Những sợi rễ cây của "Vườn Treo", cảm nhận được hai đứa con của mình đang hấp hối, từ từ vươn ra. Chúng quấn lấy cả Tuấn và Lan, tạo thành một cái kén thực vật khổng lồ. Ánh sáng xanh lục yếu ớt của Lan, và ánh sáng bạc của Tuấn, bắt đầu hòa quyện vào nhau, được nuôi dưỡng bởi mảnh đất phù sa.
Họ đã bước vào một giấc ngủ sâu. Một giấc ngủ để hồi sinh.
Cường 'Hỏa Long' ngã quỵ xuống bên cạnh. Hắn ta nhìn về Sài Gòn, nơi tiếng súng đã ngưng.
"Vy..." hắn ta nói vào bộ đàm. "Tao... đã đưa chúng về với đất. Tình hình... thế nào rồi?"
Một khoảng lặng dài. Rồi tiếng khóc của My vang lên.
"Giám Đốc... đã bị tiêu diệt. Khoa 'Đất'... hy sinh. Đại tá... Đại tá Long... ông ấy..." Giọng My vỡ òa. "Ông ấy cũng... đi rồi. Ông ấy đã dùng chính mình làm mồi nhử cho Khoa."
Sài Gòn đã được giải phóng. Nhưng cái giá phải trả... là quá đắt.
Trận chiến đã kết thúc. Nhưng cuộc chiến sinh tồn, giờ mới thực sự bắt đầu.