Giám Đốc Tùng gầm lên, điên cuồng nện vào 'cái kén' bằng thép. "VÔ ÍCH! HẮN TA HẾT SỨC RỒI!" Hắn ta nói đúng. Cái kén bắt đầu rung lên bần bật, những sợi dây cáp lỏng dần. Tuấn, ở Long An, đã gục ngã. "Hắn ta không giữ được lâu đâu!" Chị Hai Hạnh, người dày dạn kinh nghiệm nhất, nhận ra cơ hội. "Đây không phải là lúc phòng thủ! Lũ con Vàm Cống đâu! Lên cho tao! 'Hội đồng' nó!" Không cần một mệnh lệnh thứ hai. Những người lính Vàm Cống, vốn là những tay giang hồ, ngư dân gan lỳ, gầm lên, xả súng, ném lựu đạn tự chế, không phải để giết, mà để phân tâm con quái vật. "DŨNG! KHOA 'ĐẤT'! SÉT! BẢO VỆ CHỊ HAI!" Đại tá Long gầm lên từ bên trong cái kén. Dũng Tôn Giả, chỉ còn một tay, gầm lên, lao tới, dùng thân mình và chiếc khiên còn lại, đỡ một cú vả của Tùng, cứu Chị Hai Hạnh khỏi một đòn chí mạng. Chiếc khiên vỡ nát, Dũng văng đi, nhưng đã tạo ra một khoảnh khắc. "KHOA! TRÓI NÓ LẠI!" Khoa 'Đất' không tạo hố. Anh ta đập tay xuống sàn bê tông, điều khiển những thanh cốt thép bên dưới, biến chúng thành những cánh tay khổng lồ, trồi lên, tóm lấy chân của Tùng. "TẦM THƯỜNG!" Tùng gầm lên, dùng sức mạnh kinh hoàng bẻ gãy những thanh cốt thép. Nhưng Sét đã chờ sẵn. Anh ta không phóng ra một luồng sét lớn. Anh ta tạo ra hàng chục luồng điện nhỏ, chích liên tục vào các khớp nối trên lớp giáp chitin của Tùng. "LIỆT NÓ ĐI!" Con quái vật Cấp S gầm lên giận dữ, cơ thể hắn ta co giật, mất kiểm soát trong giây lát. Đúng lúc đó. "Keng!" 'Cái kén' kim loại không tự sụp đổ. Nó bung ra. Đại tá Long, như một con hổ già, lăn ra ngoài, nã đạn liên tục vào mặt Tùng. Nhưng My thì không. Cô bé đã lợi dụng lúc 'cái kén' bung ra, dùng những sợi cáp còn lơ lửng của anh trai mình làm điểm tựa, đu người lên. Tùng, bị phân tâm bởi Đại tá Long và cơn 'hội đồng', ngẩng đầu lên. Hắn ta thấy My. Đang ở ngay trên đầu hắn ta, chỉ cách vài mét, khẩu súng bắn tỉa chĩa thẳng xuống. Đây không còn là một phát bắn tầm xa. Đây là một phát đạn của lòng hận thù, ở cự ly không thể trượt. "CHO ANH HAI TAO!" My không nhắm vào mắt. Em nhắm vào cái khớp nối duy nhất, nơi Tùng đã tiêm ống huyết thanh vào tim mình, nơi lớp giáp chưa khép lại hoàn toàn. "ĐOÀNG!" Viên đạn, mang theo năng lượng của Tuấn, găm thẳng vào ngực Tùng. "GR... A... A... A..." Giám Đốc Tùng nhìn xuống vết thương. Huyết thanh vàng kim trào ra. Hắn ta ngẩng lên nhìn My, không phải với ánh mắt căm thù, mà là một sự ngạc nhiên đến tột độ. "Không... thể... nào..." Nhưng hắn ta chưa chết. Hắn ta cười. "Các ngươi... đã phá hỏng... MẪU VẬT CỦA TA! VẬY THÌ... CHẾT CHUNG!" Toàn bộ năng lượng hắn ta đã hấp thụ, năng lượng của Sét, năng lượng của chính hắn ta, bắt đầu bùng nổ từ bên trong. Cơ thể hắn ta sáng rực lên. "NÓ SẮP NỔ TUNG!" Vy hét lên qua bộ đàm. "TẤT CẢ RỜI KHỎI HẦM! NGAY LẬP TỨC!"