Tiền Đồn Thần Nông đổ nát. "Cường... Báo cáo." Giọng nói của Tuấn vẫn còn yếu, nhưng đã lấy lại được sự bình tĩnh của một vị chỉ huy. Anh nhìn Lan, cô gái vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn, cơ thể cô đã an toàn, vùi trong lớp rễ cây ấm áp của "Vườn Treo". Cường 'Hỏa Long', người đã ngồi canh suốt ba ngày, giờ mới cảm thấy mệt mỏi. Hắn ta ngồi phịch xuống, đưa cho Tuấn một bình nước. Hắn ta không biết phải bắt đầu từ đâu. "Sài Gòn... thắng rồi," Cường nói. "Giám Đốc Tùng đã bị tiêu diệt." Một sự nhẹ nhõm thoáng qua trên mặt Tuấn. "My? Em gái tôi?" "Con bé an toàn," Cường gật đầu. "Nó đã bắn phát súng kết liễu tên 'Vệ Binh'. Con bé... nó giỏi lắm. Nó đang ở Sa Đéc, với Lão Tướng Tám Dân." Tuấn thở phào. Anh đã làm được. Anh đã bảo vệ được em gái mình. Nhưng anh nhìn thấy ánh mắt của Cường. Vị Tư lệnh Lửa, người không bao giờ biết sợ, đang né tránh ánh mắt anh. "Cường," Tuấn nói, giọng anh nghiêm lại. "Cái giá. Cái giá của chiến thắng là gì? Đại tá Long đâu? Sao ông ấy không liên lạc?" Cường 'Hỏa Long' cúi đầu. Hắn ta siết chặt nắm đấm, ngọn lửa leo lét trên đó dập tắt. "...Thằng nhóc Khoa 'Đất'," Cường bắt đầu, giọng khàn đi. "Nó đã ôm bom, chôn sống tên Giám Đốc... và cả chính nó." Tuấn nhắm mắt lại. Khoa... người mà Lan đã cứu. "Và Đại tá..." Cường nghiến răng, "Ông ấy... đã bị cuốn theo. Lão già đó... ông ấy đã chọn ở lại, làm mồi nhử cho Khoa... Lão ta chết như một người lính." Một sự im lặng kéo dài. Đống đổ nát của Thần Nông dường như cũng đang than khóc. Tuấn không khóc. Anh không gào thét. Anh chỉ ngồi đó, im lặng. Người thầy, người chỉ huy, người cha già mà anh kính trọng nhất... đã mất. Anh đã thắng cuộc chiến. Nhưng anh đã mất người chỉ huy của mình. Anh nhìn xuống bàn tay mình. Nơi những đường vân xanh bạc của 'Mầm Thép' đang phát sáng yếu ớt. Anh cảm nhận được Lan đang ngủ bên cạnh. Anh cảm nhận được Cường đang kiệt sức. Anh cảm nhận được My đang ở Sa Đéc, cố gắng gồng gánh một liên minh. Gánh nặng của Đại tá Long, giờ đây, đã được chuyển giao. Tuấn đứng dậy. Lần này, anh không lảo đảo. 'Mầm Thép' trên vai anh, nơi thanh cốt thép từng đâm xuyên, giờ đây là một nguồn năng lượng ổn định. "Cường. Báo cho Sa Đéc. Báo cho Sài Gòn. Báo cho My," Tuấn nói. Anh bước tới, đặt tay lên 'cái kén' của "Vườn Treo". "Chúng ta... về nhà." Chiếc 'Vườn Treo' rung chuyển. Những sợi rễ cây khổng lồ, được gia cố bằng năng lực kim loại của Tuấn, bắt đầu co rút, biến nó thành một cỗ xe trượt khổng lồ. "Họ mất Đại tá Long," Tuấn nói, giọng nói lạnh lùng, nhưng đầy quyết tâm. "Họ sẽ không mất thêm Tham mưu trưởng." Con đường trở về của người chỉ huy mới, người đã trở về từ cõi chết, đã bắt đầu.