Tiền Đồn Thần Nông. Không có âm thanh. Chỉ có một ánh sáng trắng xóa, chói lòa, nuốt chửng mọi thứ. Ngọn lửa của Cường 'Hỏa Long' đã chạm vào hàng trăm tấn Amoni Nitrat. "BÙMMMMMMMM!" Một tiếng nổ không thể mô tả bằng lời. Nó không phải là một vụ nổ. Nó là một cơn cuồng nộ của Thần Nông. Mặt đất rung chuyển như động đất. Một đám mây hình nấm khổng lồ, mang theo lửa, đất đá và thép vụn, bốc lên trời, có thể nhìn thấy từ hàng chục cây số. Toàn bộ tòa nhà trung tâm của Tiền Đồn Thần Nông, cùng với toàn bộ đội quân tinh nhuệ 'Kền Kền Đen', đã bị bốc hơi. Biến mất. Sức mạnh hủy diệt của nó san phẳng cả một khu vực, tạo ra một cái hố khổng lồ, sâu hoắm. Tấm khiên thép mà Tuấn dựng lên bị sức ép của vụ nổ thổi bay như một tờ giấy, nhưng nó đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng: hấp thụ phần lớn sức nóng và mảnh vỡ. Tuấn và Cường bị ném văng vào bức tường bê tông của một hầm chứa, rồi bị vùi lấp dưới hàng tấn gạch đá. Cùng lúc đó, tại Dinh Độc Lập, Sài Gòn. Giám Đốc Trần Bách Tùng đang mỉm cười, thưởng thức cảnh đội quân của hắn dồn 'Cấp A' vào góc. Hắn ta đang chuẩn bị ra lệnh cho đội mang vũ khí 'khóa năng lực' vào. Và rồi, màn hình drone của hắn ta trắng xóa. "Mất tín hiệu! Tất cả drone tại Thần Nông... mất tín hiệu!" một kỹ thuật viên hoảng hốt báo cáo. "Chuyển sang vệ tinh!" Giám Đốc Tùng gầm lên, một dự cảm xấu ập đến. Vài giây sau, hình ảnh vệ tinh được cập nhật. Nơi từng là Tiền Đồn Thần Nông, giờ chỉ còn là một cái hố đen ngòm, đang bốc khói. "Không... KHÔNG!" Tên Giám Đốc, kẻ luôn bình tĩnh và tự phụ, lần đầu tiên mất kiểm soát. Hắn ta gạt bay mọi thứ trên bàn làm việc của mình. "Đội Kền Kền Đen... toàn bộ... Món 'hàng Cấp A' của ta...!" Hắn ta không chỉ mất đội quân tinh nhuệ nhất, vũ khí lớn nhất của hắn ta. Hắn ta đã mất con mồi quý giá nhất. Hắn ta đã bị lừa. Hắn ta đã bị một thằng kỹ sư quèn, một con 'chuột Cấp A', dùng chính mồi nhử để cắn ngược lại một miếng chí mạng. "'Cấp A' đã chết," hắn ta nghiến răng, cố lấy lại bình tĩnh. "Hắn ta đã chọn tự sát. Một sự lãng phí... Nhưng không sao." Hắn ta quay sang màn hình khác, nơi đang chiếu Hạm Đội Phù Sa đang tiến vào Sài Gòn. "Chúng đã mất đi bộ não. Giờ, chỉ còn lại một lũ cơ bắp vô tri." "Toàn bộ lực lượng dự bị!" hắn ta gầm lên. "Chuyển sang 'Phương Án Tử Thủ'! Dồn hết chúng về Bến Bạch Đằng! Tao sẽ biến sông Sài Gòn... thành mồ chôn tập thể của chúng nó!" Cái chết của Tuấn, không làm hắn ta sợ hãi. Nó chỉ làm hắn ta thêm điên cuồng. Trở lại Long An. Trong đống đổ nát, một bàn tay đầy máu bới gạch đá chui ra. "Khụ... khụ... khốn kiếp..." Cường 'Hỏa Long' lồm cồm bò dậy. Hắn ta bị bỏng nặng ở lưng, quần áo rách bươm, nhưng vẫn sống. Hắn ta quay lại, điên cuồng bới đống gạch đá bên cạnh. "Kỹ sư! Thằng chó! Mày mà chết là tao giết mày!" Dưới một tấm dầm bê tông, Tuấn nằm đó, bất động. Một thanh cốt thép đã đâm xuyên qua vai anh, chỉ cách tim vài centimet. Anh đã dùng chút sức lực cuối cùng để điều khiển tấm khiên che cho Cường, còn mình thì hứng trọn đống đổ nát. Máu của "mồi nhử Cấp A" đang chảy. Họ đã thắng canh bạc, nhưng cái giá phải trả... là mạng sống của chính người đã vạch ra nó.