Cùng lúc đó, tại Tiền Đồn Thần Nông. Cuộc chiến của mồi nhử đang ở hồi gay cấn nhất. "BỌT! THÊM BỌT NỮA! DẬP TẮT NÓ!" Tên chỉ huy Kền Kền Đen gầm lên. Những khẩu súng của quân Mắt Đen không bắn đạn. Chúng bắn ra một loại "Bom Bọt" hóa học, trắng xóa, dính và lạnh. Cường 'Hỏa Long' gầm thét trong giận dữ. Ngọn lửa của hắn, niềm tự hào của hắn, cứ bùng lên là lại bị lớp bọt dày đặc này dập tắt. "KHỐN NẠN! LŨ CHUỘT CHƠI BẨN!" Hắn ta bị dồn vào góc, ngọn lửa quanh người chỉ còn leo lét. Tuấn cũng không khá hơn. Anh đang điều khiển một tấm khiên thép khổng lồ để che chắn, nhưng lớp bọt dính này bám vào kim loại, làm chúng nặng trịch, sự điều khiển của anh chậm đi trông thấy. "Chúng ta bị khắc chế rồi, kỹ sư!" Cường gầm gừ, cố gắng đốt cháy lớp bọt trên tay mình. "Đội Kền Kền Đen, xông lên!" Tên chỉ huy thấy chiến thuật đã thành công. "Bắt sống 'Cấp A'! 'Hỏa Long' đã vô dụng!" Đội quân Mắt Đen, với súng điện và lưới thép trên tay, ồ ạt tràn vào tòa nhà trung tâm, nơi Tuấn và Cường đang cố thủ. Chúng đang đứng ngay trên cái bẫy. "Vô dụng à?" Tuấn bỗng nhiên mỉm cười, một nụ cười lạnh gáy. "Anh nghe thấy không, Cường? Nó nói anh vô dụng đấy." Tuấn buông tấm khiên kim loại xuống. "Anh tin tôi không?" Cường, dù đang dính đầy bọt, vẫn cười khẩy. "Mày có kế hoạch gì thì làm lẹ đi!" "Chúng ta không cần đốt cháy chúng," Tuấn nói. "Anh chỉ cần... đốt cháy đất." Tuấn không nói thêm. Anh dồn toàn bộ năng lực của mình, không phải để tấn công, mà là để xé toạc. "RẦMMMM!" Sàn nhà bê tông cốt thép ngay dưới chân đội hình Kền Kền Đen bị Tuấn xé rách như một tờ giấy. Hàng chục tên lính la hét, rơi thẳng xuống tầng hầm bên dưới. Nơi đó, không có gì cả. Chỉ có một đường hầm tiện ích cũ kỹ. Tên chỉ huy Kền Kền Đen sững sờ. "Nó làm cái gì..." Hắn ta chưa kịp nói hết câu. Từ bên dưới tầng hầm đó, Tuấn đã kéo lên. Hàng tấn, hàng tấn Amoni Nitrat. Không phải từ kho chứa. Mà là Tuấn, trong suốt thời gian "cố thủ", đã dùng năng lực, bí mật di chuyển toàn bộ số phân bón qua các đường ống, giấu chúng ngay bên dưới tòa nhà trung tâm. Lũ Kền Kền Đen đang đứng trên một quả bom khổng lồ do chính Tuấn tự tay sắp đặt. "CƯỜNG!" Tuấn hét lên, anh đã kéo một tấm thép khổng lồ, che chắn trước mặt anh và Cường. "ĐỐT CHÁY CÁI BẪY CỦA TAO ĐI!" Cường 'Hỏa Long' nhìn Tuấn, rồi nhìn xuống đống Amoni Nitrat. Hắn ta cười, một nụ cười man dại nhất. Lớp bọt hóa học đã vô dụng trước sự điên rồ này. "QUÀ CỦA TÂY ĐÔ GỬI CHÚNG MÀY ĐÂY!" Hắn ta dồn hết ngọn lửa uất hận của mình, không phải vào kẻ thù, mà vào món quà từ lòng đất. Một ánh sáng trắng xóa, chói lòa hơn cả mặt trời, nuốt chửng tất cả.