Hạm Đội Phù Sa không biết gì về sự hy sinh ở Long An. Họ chỉ biết một điều: mũi nhọn của họ đã thành công trong việc thu hút hỏa lực địch. Giờ là lúc "Mũi Búa" hành động. Bến Bạch Đằng, Sài Gòn. Nơi này từng là biểu tượng của một thành phố hoa lệ. Giờ đây, nó là tuyến phòng thủ cuối cùng của Giám Đốc Tùng. Hắn ta đã không còn "vũ khí sống". Hắn ta dùng thứ mà Sài Gòn có nhiều nhất: Xác sống. Hàng vạn, hàng vạn con xác sống, bị dồn về bờ sông bởi những bức tường âm thanh và chất kích thích, tạo thành một biển thịt thối rữa, chờ đợi hạm đội. Phía sau chúng, lính Mắt Đen, với vũ khí hạng nặng, đã biến các khách sạn cao tầng thành những pháo đài bắn tỉa. "Chúng ta không thể cập bến," Chị Hai Hạnh nghiến răng. "Chúng ta sẽ bị xé nát trước khi kịp đặt chân lên bờ." Đại tá Long nhìn vào biển xác sống. Ông nhìn những người lính của mình, những người dân của Hạm Đội. Ông biết, không còn đường lùi. "Khoa 'Đất'! Sét!" Đại tá Long gọi tên hai Người Thức Tỉnh vừa được cứu. "Các cậu có thể mở đường không?" Khoa 'Đất', người đàn ông vốn rụt rè, giờ đây bước lên. Anh ta đã nợ liên minh này một mạng sống. Anh ta đặt tay xuống sàn tàu. "Tôi... tôi có thể thử!" Anh ta không tạo ra tường. Anh ta tạo ra một cái hố. Mặt đất của công viên Bến Bạch Đằng bỗng sụt xuống, tạo thành một chiến hào khổng lồ, nuốt chửng hàng ngàn con xác sống ở tuyến đầu, tạo ra một khoảng trống. "SÉT!" Sét không cần đợi lệnh. Anh ta giơ hai tay lên, thu hút toàn bộ điện năng từ các hệ thống của "Phù Sa Hạm", biến mình thành một cột thu lôi sống. "BÃO SÉT CỬU LONG!" Một luồng điện cực mạnh phóng xuống, không phải vào lũ xác sống, mà vào chính dòng sông Sài Gòn. Mặt nước sủi bọt, hàng ngàn con xác sống đang lội dưới nước bị giật chết ngay lập tức. Một con đường đã được mở. "My!" Đại tá Long ra lệnh. My, từ đài quan sát, đã ngắm sẵn. Từng phát một. Lạnh lùng. Chính xác. Những tên lính bắn tỉa Mắt Đen trên các khách sạn lần lượt ngã xuống. Em gái của Tuấn, giờ đây, đang chiến đấu với sự căm hờn của một người đã mất tất cả. "TOÀN QUÂN! XUNG PHONG!" Cuộc đổ bộ Bến Bạch Đằng bắt đầu. Chị Hai Hạnh dẫn đầu quân Vàm Cống, Dũng Tôn Giả với một tay, vung khiên, mở đường. Giáo sư Bách và các nhà khoa học ở lại tàu, bảo vệ "mầm". Đại tá Long là người đầu tiên đặt chân lên bờ đất Sài Gòn. Ông rút khẩu súng lục K54 cũ kỹ của mình ra. "Vì Tây Đô! Vì Hy Vọng!" ông gầm lên. "TIẾN VỀ DINH ĐỘC LẬP!" Sài Gòn đang nổi giận. Cuộc tổng tấn công vào sào huyệt cuối cùng của kẻ thù đã chính thức bắt đầu.