“Anh đúng là một kẻ rác rưởi! Đừng để tôi coi thường anh hơn nữa!”
“Lúc yêu thì bạc tình bạc nghĩa, lúc làm cha thì vô trách nhiệm.”
“Anh nói xem, anh lấy tư cách gì mà không chịu ly hôn, muốn vừa có vợ vừa có cả tình nhân?”
Cố Bách Sân lập tức á khẩu, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
“Trước đây, sự thiên vị của anh đều dành hết cho Lạc Tuyết Phù.
“Anh bao che cho cô ta vô điều kiện, mạc kệ cô ta vu oan hãm hại tôi, nhằm vào tôi thế nào, anh cũng đều đứng về phía cô ta.
“Ngay cả khi cô ta dựng chuyện trên mạng, hủy hoại danh tiếng của tôi, anh cũng bảo vệ cô ta.
“Nhưng khi tôi phản kích lại, anh liền chọn đối phó tôi.
“Mọi ấm ức, tôi phải chịu hết.
“Mọi thể diện, anh và cô ta chà đạp sạch sẽ.
“Bây giờ, anh lại dày mặt bảo tôi đừng tính toán chuyện cũ, buông bỏ ân oán, cùng anh sống cho tốt?
“Anh lấy tư cách gì?
“Anh thật sự nghĩ tôi là thánh mẫu, chuyện gì cũng có thể tha thứ sao?”
Cố Bách Sân cứ như không hiểu tiếng người, ngoan cố lặp lại:
“Tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ bù đắp cho cô. Cô muốn gì? Cổ phần công ty thì sao? Cô muốn bao nhiêu?”
“Thật đúng là đàn gảy tai trâu! Nói với anh chẳng có chút tác dụng nào!
“Tôi tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ của Lạc Tuyết Phù, tiếp tục dây dưa với anh!
“Biến đi! Đừng cản trở tôi dọn đồ!”
Cố Bách Sân đột nhiên thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà buông lời cay độc:
“Ngoài tôi ra, cô còn có thể tìm được ai tốt hơn sao?
“Cô tưởng Kỷ Thời Vũ sẽ cưới cô à?
“Hắn ta có hơn tôi không?”
“Cút! Anh không hiểu tiếng người đúng không?”
Lúc đó, tôi đang thu dọn túi xách, lập tức ném thẳng vào mặt anh ta, chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa.
Cố Bách Sân phản ứng nhanh, bắt lấy chiếc túi, ánh mắt đầy phức tạp nhìn tôi, cứ như tôi mới là người phản bội anh ta, làm tổn thương anh ta vậy, ánh mắt đầy vẻ ai oán.
Cuối cùng, tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Anh ta cũng tự biết nói thêm cũng vô ích, chỉ tốn công vô ích mà thôi, nên rất biết điều, xoay người rời đi.
Vài tiếng sau, tôi dọn hết mọi thứ thuộc về mình, không để lại bất cứ thứ gì, kể cả những bông hoa tôi từng trồng trong sân.
Căn nhà này bị tôi dọn sạch sẽ, không lưu lại bất cứ dấu vết nào, cứ như tôi chưa từng sống ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
10
Một tuần sau, Kỷ Thời Vũ hoàn tất việc thu mua phần lớn cổ phần của Tập đoàn Chính Tâm, chỉ còn lại số cổ phần trong tay Mạc Tiên Thành chưa được thu mua.
Vì vậy, tôi đến trại tạm giam thăm ông ta, yêu cầu ông ta ký vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
“Con hận ta đến vậy sao?”
Vừa gặp mặt, Mạc Tiên Thành đã hỏi với vẻ mặt u ám, c.h.ế.t lặng.
Tôi không nhịn được bật cười lạnh lùng, hỏi ngược lại:
“Chẳng lẽ tôi không nên hận sao?
“Các người đã hủy hoại cuộc đời mẹ tôi, suýt chút nữa cũng hủy hoại cuộc đời tôi, còn bao gồm cả cuộc đời của em trai và em gái tôi.”
“Các người không đáng phải nhận báo ứng sao?”
Mạc Tiên Thành lập tức câm nín, lặng lẽ ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi đẩy thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đến trước mặt ông ta:
“Tập đoàn Chính Tâm đã đổi chủ rồi.”
“Tốt nhất ông nên chuyển nhượng số cổ phần trong tay cho chị em tôi, nếu không, ông sẽ hối hận.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mạc Tiên Thành tin tức bị phong tỏa, nghe vậy không khỏi sững sờ, kinh ngạc đến khó tin:
“Sao có thể? Không phải còn có chú út của con sao?”
“Sự thật là vậy, tôi không lừa ông.
“Còn nữa, 'bảo bối' của ông—Mạc Gia Lâm—đã c.h.ế.t rồi.
“Nó bị chính cha ruột của cô gái bị cướp đi trái tim đ.â.m chết.
“Chưa hết, con gái của ông—Mạc Gia Huệ—cũng đã bị tống vào trại tạm giam vì tội vu khống, bịa đặt.
“Những chuyện xấu xa cô ta từng làm đã bị lôi ra ánh sáng.
“Những ngày sau này của cô ta chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu đâu.
“Nếu bị trả thù, có lẽ sẽ c.h.ế.t thảm.”
Tôi nói rất nhẹ nhàng, nhưng Mạc Tiên Thành nghe mà hai mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào, môi run lên không nói được lời nào.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nghiến răng, thở dài cay đắng:
“Ta không ngờ, con lại là một con sói.
“Mẹ con lại chính là sợi dây xích trói buộc con… Đúng là điên rồ!”
Nói đến đây, ông ta nghẹn ngào, đột nhiên hỏi:
“Nếu ta ký, con có thể tha cho Gia Huệ không?
“Hãy đưa con bé ra nước ngoài an toàn, được không?”
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy cay đắng vô cùng.
Cùng là con cái, nhưng sự đối xử lại khác nhau đến vậy.
Đây chính là cái gọi là 'con khổ vì mẹ thấp hèn' sao?