Tái Sinh Từ Đổ Nát

Chương 11



“Được.” 

 

Tôi miệng thì đồng ý, nhưng cũng chẳng đảm bảo rằng sau khi ra nước ngoài, Mạc Gia Huệ sẽ được bình yên. 

 

Mạc Tiên Thành run rẩy cầm bút, không nói thêm gì, lập tức ký tên, ấn dấu vân tay. 

 

Sau khi xác nhận không có sai sót, tôi thu lại bản thỏa thuận, chuẩn bị rời đi.

 

“Xin lỗi!” 

 

Khi tôi quay người rời đi, Mạc Tiên Thành đột nhiên nghẹn ngào nói lời xin lỗi. 

 

Lòng tôi lập tức trào dâng cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn không kìm được mà cười lạnh chế giễu: 

 

“Dù ông có xin lỗi cũng chẳng giúp ông được giảm án đâu, đừng phí sức.” 

 

Tôi không tin ông ta thật sự nghĩ rằng mình sai. 

 

Loại người như ông ta, dù có sai cũng không bao giờ chịu thừa nhận, càng không thể cúi đầu nhận lỗi. 

 

Lần này khác thường như vậy, chắc chắn vẫn chỉ vì muốn bảo vệ Mạc Gia Huệ, mong cô ta không bị trả thù mà thôi. 

 

Sau đó, tôi không bán số cổ phần mình có được, mà chia đều thành ba phần, giữ lại trong tay ba chị em chúng tôi. 

 

Kỷ Thời Vũ cũng không có ý kiến, anh ta không hề nhất quyết phải thu mua cho bằng được. 

 

Một tháng sau, vì Cố Bách Sân vẫn cố chấp không chịu ký đơn ly hôn, tôi quyết định đệ đơn kiện ra tòa. 

 

Không lâu sau, ngày xét xử được ấn định. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Vì sự thật đã quá rõ ràng, bằng chứng chuẩn bị đầy đủ và vững chắc, tòa án tuyên bố ly hôn ngay tại chỗ. 

 

Dù Cố Bách Sân vẫn kiên quyết phản đối, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ lý do nào để hòa giải. 

 

Từ đó về sau, Kỷ Thời Vũ chuyển đến sống ngay căn hộ kế bên tôi, thường xuyên đến nhà tôi ăn cơm. 

 

Ý đồ của anh ta vô cùng rõ ràng—chính là muốn trở thành bạn trai tôi. 

 

Có lúc, anh ta còn vô cùng thành kính dâng hương trước bài vị mẹ tôi, cầu mong bà sớm chấp thuận anh ta làm con rể. 

 

Điều này khiến em trai em gái tôi không nhịn được mà ra mặt giúp anh ta nói tốt, liên tục khuyên tôi mau chóng đồng ý hẹn hò với anh ta. 

 

Nếu không, theo lời bọn họ: “Sớm muộn gì Kỷ Thời Vũ cũng hóa điên mất!” 

 

Thêm một tháng nữa trôi qua, vụ án của Hồ Lệ San có phán quyết. 

 

Cô ta bị tử hình, thi hành ngay lập tức, đồng thời phải bồi thường dân sự, vì vụ án liên quan đến nhiều mạng người, mức độ nghiêm trọng vô cùng lớn. 

 

Còn Mạc Tiên Thành, ông ta bị kết án hai mươi năm tù giam, tước bỏ quyền lợi chính trị trong năm năm, cộng dồn các tội danh và buộc phải bồi thường liên quan. 

 

Về phần Mạc Gia Huệ, sau khi ra khỏi trại tạm giam, cô ta bị người ta trả thù, trong lúc ẩu đả đã vô tình khiến đối phương bị thương tật. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Kết quả, cô ta lại bị bắt giam, lần này bị tuyên án ba năm tù, khỏi cần xuất ngoại nữa. 

 

Từ đây, mọi chuyện trong gia đình đều đã được xử lý xong. 

 

Mẹ tôi cuối cùng cũng có thể an nghỉ. 

 

Ba chị em chúng tôi chọn một ngày đẹp, một giờ tốt, lo liệu hậu sự chu toàn cho bà, để bà được yên giấc ngàn thu, không còn điều gì vướng bận.

 

11

 

Một năm sau, tôi và Kỷ Thời Vũ kết hôn. 

 

Lại một năm nữa trôi qua, tôi thuận lợi sinh hạ một bé gái xinh xắn, đáng yêu, đặt tên là Kỷ Phương Ninh. 

 

Lần tiếp theo tôi gặp lại Cố Bách Sân và Lạc Tuyết Phù, là tại thủy cung. 

 

Lúc đó, con gái tôi hơn một tuổi, tôi và Kỷ Thời Vũ cùng nhau đưa con bé đi chơi ở thủy cung. 

 

Rất tình cờ, chúng tôi chạm mặt bọn họ, khiến bầu không khí lập tức trở nên có chút ngượng ngùng. 

 

“Lâu rồi không gặp, dạo này vẫn ổn chứ?” 

 

Là Cố Bách Sân mở lời trước, ánh mắt nhìn tôi vô cùng bình tĩnh. 

 

Dưới ánh đèn xanh lam phản chiếu từ bể cá, từng đàn cá lượn lờ bơi qua lớp kính, phủ lên anh ta một lớp u ám trầm lặng. 

 

Lạc Tuyết Phù nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, ánh mắt đầy oán giận nhìn tôi, cứ như tôi đang nợ cô ta cả triệu bạc chưa trả, trông oán khí ngút trời. 

 

Nghe nói, Cố Bách Sân sau khi ly hôn với tôi đã không cưới cô ta. 

 

Không lâu sau khi chúng tôi ly hôn, anh ta đánh mất tư cách thừa kế Cố gia, sau đó vào chùa tu hành hơn một năm rồi mới quay về. 

 

Hiện tại, anh ta tự thành lập công ty, đang trong giai đoạn khởi nghiệp, nghe nói cũng đã đạt được một số thành công nhất định. 

 

“Tôi vẫn ổn, còn anh?” 

 

Tôi lịch sự đáp lại. 

 

“Tôi cũng ổn.” 

 

Cố Bách Sân gượng cười, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt con gái tôi, rồi nói: 

 

“Con gái cô sao? Rất xinh xắn, đáng yêu.” 

 

Nghe anh ta khen người khác, Cố Thừa Việt lập tức kích động phản bác: 

 

“Xấu muốn chết! Có gì mà xinh xắn, đáng yêu?” 

 

Kỷ Thời Vũ đang ôm con gái trong lòng, nghe vậy liền không nhịn được, lạnh nhạt đáp lại: 

 

“Nhóc con, mắng người khác cẩn thận bị nứt miệng đấy.”