Tái Sinh Từ Đổ Nát

Chương 9



Nghe cô ta nói, tôi suýt nữa tức đến đau tim, lập tức có thôi thúc muốn tát cho cô ta hai bạt tai. 

 

“Nó không hiểu, nhưng cô cũng không hiểu sao? Trẻ con phản ánh sự giáo dục của cha mẹ, nếu không biết dạy thì đừng sinh! Giờ nó hư hỏng thế này, là lỗi của ai?” 

 

Lạc Tuyết Phù nghe xong, lập tức rơm rớm nước mắt, tỏ ra đáng thương: 

 

“Tôi biết… tôi chẳng bằng cô… ngay cả…” 

 

“Lại nữa! Tôi không đến đây để thưởng thức trà xanh, có thể im miệng được không?” 

 

Tôi không khách khí mà ngắt lời, rồi đi thẳng đến trước mặt Cố Bách Sân, đặt đơn ly hôn lên bàn trà, lạnh nhạt nói: 

 

“Đây là thỏa thuận ly hôn, mời ký tên.” 

 

Cố Bách Sân không nhận lấy, sắc mặt u ám, nghiêm giọng chất vấn: 

 

“Cô gấp gáp ly hôn như vậy, có phải vì Kỷ Thời Vũ không?” 

 

“Chuyện này liên quan gì đến anh?” 

 

Tôi cúi xuống nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi ngược lại. 

 

“Tôi không bao giờ ly hôn với cô.” 

 

“Hừ!” 

 

Tôi bật cười vì tức giận: 

 

“Người ta nói vợ chồng là một thể, nhưng có những người căn bản không xứng đáng có bạn đời.” 

 

“Giống như anh vậy, hoàn toàn không xứng đáng có vợ.” 

 

“Dùng một tờ giấy đăng ký kết hôn để trói buộc một người vợ đã có trái tim hướng ra ngoài, chẳng có chút ý nghĩa nào cả.”

 

Cố Bách Sân sắc mặt càng thêm u ám: 

 

“Cô không phải tôi, sao biết là không có ý nghĩa?” 

 

Tôi nhìn Lạc Tuyết Phù đầy vẻ chế giễu, lạnh lùng nói: 

 

“Nếu đã vậy, sao tất cả không cùng nhau vứt bỏ lòng trung thành, bỏ luôn giới hạn đạo đức, chọn một cuộc hôn nhân mở đi?” 

 

“Tôi cũng có thể ra ngoài tìm người sinh con, anh chấp nhận được không? Không thấy bẩn thỉu sao?” 

 

Cố Bách Sân lập tức giận đến mức mất kiểm soát, nghiến răng nghiến lợi quát: 

 

“Ngoài ly hôn ra, cô còn muốn gì nữa?” 

 

“Đúng là tiêu chuẩn kép! Chỉ cho phép quan lớn phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn.” 

 

Tôi trực tiếp ném đơn ly hôn xuống bàn, lạnh lùng nói: 

 

“Được thôi, nếu đã không thể thương lượng, vậy thì gặp nhau tại tòa án!” 

 

“Mạc Hi Vi, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đừng ép tôi dùng thủ đoạn, cô sẽ không chịu nổi đâu.” 

 

Cố Bách Sân tức giận đến mất kiểm soát, nghiêm giọng cảnh cáo. 

 

Tôi cũng giận dữ đáp trả: 

 

“Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn! So với tôi, anh có nhiều thứ đáng sợ hơn để mất.” 

 

“Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách…” 

 

Ánh mắt tôi liếc sang mẹ con Lạc Tuyết Phù: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tôi thực sự không sợ đâu!” 

 

Nói xong, tôi quay người bước lên cầu thang, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để dứt khoát rời khỏi nơi này. 

 

Trước đây vì chưa hoàn toàn xé rách mặt, vẫn cần giữ thể diện, nên tôi chưa dọn sạch mọi thứ. 

 

“Sân ca, tại sao anh không chịu ly hôn với cô ta? Chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao?” 

 

“...” 

 

“Anh đã từng nói chỉ yêu một mình em! Chính anh khiến em chịu khổ, trở thành người thực vật!” 

 

“Chẳng lẽ anh không nên chịu trách nhiệm với em và con, để con có một gia đình trọn vẹn sao?” 

 

“...” 

 

“Nếu anh không ly hôn để cưới em, anh tin không, em sẽ dắt con đi c.h.ế.t cho anh xem?” 

 

Lạc Tuyết Phù vừa khóc vừa trách móc, giọng điệu đầy ấm ức, khiến đứa trẻ trong lòng cô ta cũng khóc theo. 

 

Chỉ là, Cố Bách Sân lúc này lại giống như một khúc gỗ, chẳng hề trả lời, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

 

09

 

Lên đến tầng hai, bước vào phòng ngủ tôi từng ở, tôi nhận ra mọi thứ vẫn được giữ nguyên, không có gì thay đổi. 

 

Căn phòng cũng không hề bám bụi, rõ ràng có người giúp việc thường xuyên dọn dẹp sạch sẽ, không hề có mùi ẩm mốc. 

 

Tôi xắn tay áo, bắt đầu thu dọn đồ đạc. 

 

Khi đang dọn dở, Cố Bách Sân đột nhiên bước vào, dựa vào cửa phòng thay đồ, bình tĩnh nói: 

 

“Chúng ta nói chuyện một chút.” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Do quá tập trung vào việc dọn dẹp, tôi giật mình, không khỏi cáu kỉnh hỏi: 

 

“Nói gì? Còn gì để nói nữa?” 

 

Hiếm khi anh ta mở miệng giải thích: 

 

“Tuyết Phù từng cứu tôi. Mấy năm trước, cô ấy bị tai nạn xe, trở thành người thực vật, trong đó có trách nhiệm của tôi.” 

 

“Vì vậy, tôi phải bù đắp cho cô ấy. Bao gồm cả việc cô ấy muốn có con, tôi cũng đồng ý. 

 

“Nhưng tôi có thể đưa mẹ con họ rời đi, khiến họ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô nữa.” 

 

“Chỉ cần cô không ly hôn, cô có thể đưa ra bất kỳ điều kiện nào, thế nào?” 

 

Anh ta đang dùng chiêu “mềm nắn rắn buông” đây sao? 

 

Thật sự coi tôi là một kẻ chỉ biết lợi ích, nhẫn nhịn vô hạn hay sao? 

 

May mà tôi chưa bao giờ mong chờ cuộc hôn nhân này có tình yêu, chưa bao giờ ảo tưởng rằng giữa tôi và anh ta có thể là hai trái tim đồng điệu, hòa hợp như âm luật. 

 

Chúng tôi từ đầu đến cuối chỉ là tôn trọng nhau, chung sống hòa thuận mà thôi. 

 

Nếu không, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị anh ta tra tấn đến mức mắc bệnh trầm cảm. 

 

“Hừ!” 

 

Tôi bật cười chế giễu, giọng điệu đầy mỉa mai: 

 

“Người ta nói tu thân tề gia, nhưng với những gì anh đã làm, anh còn coi mình là con người không?” 

 

“Dù là báo ân hay là yêu đương, đó là lựa chọn của anh, liên quan gì đến tôi? 

 

“Dựa vào đâu mà tôi phải chịu đựng, phải hy sinh để hoàn thành sự ích kỷ của anh?”