Trằn trọc suốt đêm, lại là một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau, Thích Dung thay một bộ thường phục, chuẩn bị đến chính đường sơn trang Vấn Kiếm tế bái Tô Nhược Bạch.
Mở cửa phòng, chân trái vừa bước ra khỏi bậc cửa đã nhìn thấy Đường Nhạn đang ngồi trong đình viện từ phía xa, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, sưng lên giống hệt như quả hạch đào vậy. Nhìn thấy nàng bước ra, khóe mắt đọng nước quay sang nhìn nàng rồi cúi đầu, từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má, rơi xuống chiếc bàn đá.
"Đừng nói là cô khóc suốt cả một đêm đấy nhé?"
Hôm qua trên đại hội Vấn Kiếm, sau khi Đường Nhạn chạy khỏi hồ Động Tâm thì không còn nhìn thấy nàng ấy nữa. Trông bộ dạng thế này chắc là đã trốn ở một góc nào đó khóc rồi. Tối hôm qua khi Thích Dung quay trở về thì trời đã sáng, nàng không nhìn thấy có người ngồi ở đây, có vẻ như là vừa mới đến đây ngồi.
Cô nhóc này làm từ nước đấy à? Thích Dung ngồi bên cạnh Đường Nhạn, vỗ nhẹ vào vai nàng ấy và hỏi: "Không phải bây giờ cô nên đến linh đường túc trực ở đó sao?"
Một ngày là sư, cả đời là cha, theo lý mà nói đệ tử phải túc trực ở từ đường quỳ bảy ngày cho sư phụ. Nàng ấy không ở linh đường mà lại chạy đến trước cửa phòng Thích Dung khóc, nhất định là có chuyện gì rồi.
Nhắc đến việc này, Đường Nhạn không kiềm được mà sụt xịt mũi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Sư huynh đuổi ta ra ngoài đấy, sư nương nói rằng linh đường không cần đám đệ tử bọn ta túc trực, có sư huynh và Tô Thanh Thanh quỳ ở đó là được rồi."
Thích Dung thầm thở dài một tiếng, không thể không thừa nhận rằng tên lừa đảo giang hồ đó cũng có đôi phần bản lĩnh, chẳng bao lâu mà lời của Phương Hủ Chi đã ứng nghiệm từng chút một, quả nhiên sơn trang Vấn Kiếm sinh lòng nghi ngờ với Đường môn rồi. Tô Thanh Y đuổi hết đám đệ tử ra ngoài không để bọn họ túc trực bên linh cữu, rốt cuộc là sợ đánh rắn động cỏ hay là Tô Thanh Y cố ý bảo vệ Đường Nhạn đây?
Bây giờ Đường Nhạn đã khóc không ra nước mắt nữa rồi, chỉ còn nức nở theo bản năng mà thôi, Minh chủ Vấn Kiếm Minh chết rồi, mọi người trong sơn trang Vấn Kiếm đều đang rất mực đau buồn, còn ai đủ sức quan tâm nàng ấy chứ. Bước ra khỏi linh đường, Đường Nhạn cũng không thể thất lễ ở bên ngoài chỉ đành tìm một góc yên tĩnh khóc một lúc.
Đường Nhạn khóc một lúc lâu, trong đình viện chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của nàng ấy mà thôi, kinh nghiệm Thích Dung ít ỏi, từ nhỏ đến lớn chưa thấy ai khóc như thế này nên tay chân nàng cũng trở nên vụng về, nàng không nhịn được mà hỏi han: "Cô có ổn không?"
Lời này vừa được thốt ra, Thích Dung vỗ tay lên trán của mình, ăn nói vớ vẩn gì vậy chứ, sao lại không biết nói gì với Đường Nhạn hết vậy, nỗi đau mất đi người thân thì ngươi nói xem có ổn không. Đều tại tên bịp bợm giang hồ chết bầm đêm hôm qua, chọc tức nàng khiến nàng cả đêm không thể chợp mắt, sáng sớm thần trí không đủ tỉnh táo ăn nói xằng bậy.
Lúc này đây dưới đôi mắt đen láy của Đường Nhạn là một quầng thâm tím đen, vì làn da của nàng ấy trắng nõn nên trông càng đậm hơn.
Nghĩ đến chuyện đêm hôm qua trong lòng của Thích Dung bỗng chợt dấy lên sự tức tối, tên bịp bợm giang hồ đáng chết Phương Hủ Chi, đừng để lọt được vào tay nàng thêm một lần nào nữa đấy!
Hôm nay Đường Nhạn đã thay bộ y phục màu đỏ thường ngày, giữ hiếu phải mặc áo tang, sắc mặt của nàng ấy vốn đã trắng bệch nhợt nhạt giờ còn tiều tụy hơn cả Thích Dung ở bên cạnh hai đêm chưa được chợp mắt.
Nghe Đường Nhạn khóc một lúc lâu, chẳng nói được với nhau câu nào, Thích Dung bèn mở lời khuyên bảo: "Có phải cô muốn vào tế bái sư phụ cô, thay người nhà của Tô Minh chủ túc trực bên linh cữu không? Ta dẫn cô lén lẻn vào là được mà, đừng khóc nữa, cẩn thận khóc hư mắt đấy."
Cũng tại nàng, hôm mới vừa vào sơn trang đã quá thật thà, cứ phải thầm trù một câu trong lòng làm gì không biết, ai mà ngờ được rằng Tô Minh chủ lại tắt thở thật cơ chứ. Hôm nay Đường Nhạn khóc ra nông nỗi này, nói không chừng cái miệng nói điều hay không linh, nói điều gở lại linh của nàng cũng có một phần trách nhiệm.
Lúc này Đường Nhạn mới tỉnh táo lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng chăm chăm, nức nở nói: "Sư huynh... sẽ không đồng ý đâu."
Thích Dung đưa tay lên lau nước mắt cho Đường Nhạn, nhẹ nhàng dỗ dành: "Cô cứ mặc kệ y có đồng ý hay không, chúng ta không cho y biết là được. Dù sao thì cô cũng chỉ muốn làm tròn bổn phận đệ tử của mình thôi mà, chúng ta tìm một góc nào đó rồi lẻn vào, sẽ không bị ai phát hiện đâu."
Nếu sơn trang Vấn Kiếm đã nghi ngờ Đường Uyển Uyển thì khó tránh được việc liên lụy đến Đường Nhạn, sau bảy ngày túc trực bên linh cữu thì cũng không rõ nơi này sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng thà hôm nay thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng ấy với Tô Nhược Bạch.
Lần đầu gặp Đường Nhạn ở dưới chân núi Vân Sơn, cô nương này là một người quật cường, nàng ấy bị Ngũ Quỷ Tương Biên kéo theo sau xe ngựa rất lâu, hai người họ bị kéo suốt cả dọc đường, bộ dạng thảm hại nhếch nhác, khắp người chỉ toàn là vết thương. Con dao của Quỷ Đoạn Trường Phùng Mạc làm gương mặt của nàng ấy toàn là vết xước nhưng không hề kêu la một tiếng nào, Đường Nhạn còn nhổ nước bọt vào Phùng Mạc, Phùng Mạc tức đến mức hạ độc nàng ấy.
Tính cách nóng nảy quật cường của Đường Nhạn thà rằng chết vinh còn hơn sống nhục, tính cách đó phần nhiều cũng rất giống Đường Uyển Uyển. Có khi nào Thích Dung nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của nàng ấy đâu.
Đường Nhạn khịt mũi, lấy lại bình tĩnh mới nghẹn ngào nói: "Thôi bỏ đi, ngày quan trọng như hôm nay ta hà tất phải gây thêm phiền phức cho sư huynh chứ. Chỉ khách từ Vấn Kiếm Minh và các môn phái giang hồ từ xa đến để tế bái sư phụ thôi sư huynh và các vị trưởng lão cũng đã không kham nổi rồi, ta còn đến đó làm loạn lên thì đúng thật không hiểu chuyện."
Thật khó cho nàng ấy nghĩ cho Tô Thanh Y như thế, tâm ý đối với Tô Thanh Y không nói cũng tỏ, bản thân đau buồn vẫn không quên nghĩ cho Tô Thanh Y. Luôn miệng nói rằng không muốn thêm phiền phức cho Tô Thanh Y, chỉ không biết sau khi Tô Thanh Y xong việc có quay sang trả thù nàng ấy hay không.
Thích Dung bất lực khi bị hai chữ "hiểu chuyện" của Đường Nhạn kéo ngồi lại xuống ghế, nàng hỏi dò một câu: "Vậy cô tính làm như thế nào?"
Đợi đến khi sơn trang Vấn Kiếm an táng Tô Nhược Bạch xong thì chắc chắn mấy lão già ở sơn trang Vấn Kiếm sẽ ra tay với Đường Nhạn, điều tra Đường Uyển Uyển. Nếu như những điều Phương Hủ Chi nói đều là thật, độc mà Tô Nhược Bạch trúng là "Tàn Nguyệt", vậy bất luận hung thủ có phải Đường Uyển Uyển hay không thì Đường Uyển Uyển cũng không thoát khỏi liên quan. Đến lúc đó, Đường Nhạn bị kẹt ở giữa, một bên là sư môn, một bên là mẹ ruột, ở thế khó xử như vậy thì Đường Nhạn biết phải xử lý ra sao.
Nếu suy đoán của sơn trang Vấn Kiếm đều là thật, hung thủ thật sự là Đường Uyển Uyển thì mối quan hệ giữa Đường Uyển Uyển và Tô Nhược Bạch chỉ thông qua một mình Đường Nhạn. Điều đó chứng tỏ Đường Uyển Uyển chắc chắn lợi dụng Đường Nhạn hạ độc, với tính cách của Đường Nhạn, nếu như nàng ấy biết mình tiếp tay hại chết sư phụ thì nàng ấy biết phải làm sao.
Cái chết của Tô Minh chủ có liên quan đến Đường môn, việc này sẽ khiến cho Đường Nhạn rơi vào cảnh khốn cùng mà chính nàng ấy cũng không hề hay biết, chỉ có một con đường chết, nếu có một con đường khác thì nó vẫn như thế, đến một người bạn chỉ vừa mới gặp nhau mà nàng ấy đã không nỡ buông thì huống gì là mẹ ruột Đường Uyển Uyển cơ chứ? Hổ dữ không ăn thịt con, lẽ nào Độc Tiên Đường Uyển Uyển này còn dữ hơn cả hổ ba phần.
Còn về Tô Thanh Y, vô cùng nhu nhược, cũng không có bao nhiêu thủ đoạn, y bị mấy tên trưởng lão đó ép đến không thở nổi, lòng có dư mà lực không đủ, không thể mong chờ gì ở y.
Đường Nhạn cúi đầu, có chút thất vọng: "Không biết, ta chỉ thấy... thấy bất ngờ lắm, mấy hôm trước sư phụ vẫn còn bế quan ở đỉnh Vấn Kiếm, ấy vậy mà đột nhiên sư phụ đã... đã không còn nữa rồi. Ta chỉ... chỉ muốn gặp sư phụ một lần cuối, sớm biết như vậy ta đã không đến Thục Châu cùng với sư huynh, hao phí thời gian một cách vô ích, ta nên ở bên sư phụ nhiều hơn."
Thích Dung nghi ngờ hỏi: "Cô đến Thục Châu khi nào thế?"
Những lão già ở sơn trang Vấn Kiếm nghi ngờ Đường Uyển Uyển phần lớn là vì không biết tại sao Đường Nhạn lại xui xẻo vừa quay về từ Thục Châu.
Đường Nhạn đáp: "Thì là lúc gặp cô đấy, lúc đó ta và sư huynh vừa từ Thục Châu quay trở về, các sư huynh còn phải đến các môn phái gửi thiệp mời nên ta và sư huynh về trước, ai ngờ đây lại gặp phải Ngũ Quỷ Tương Biên rồi bị bọn chúng bắt."
Câu chuyện tiếp sau đó thì Thích Dung biết, đó chính là Thích Dung giết Phùng Mạc, Ngũ Quỷ Tương Biên truy sát bọn họ suốt cả dọc đường, không còn cách nào khác chỉ đành chia làm hai ngã, để cho Tô Thanh Y quay về Ký Châu tìm cứu viện còn Thích Dung sẽ chặn phía sau nghĩ cách kéo dài thời gian.
Không ngờ trên đường nàng ấy chạy trốn Ngũ Quỷ Tương Biên lại chạy đến Ký Châu, bị mất dấu với cứu viện.
Thích Dung dịch đến gần Đường Nhạn một chút, nàng do dự hỏi: "Tại sao các người lại đến Thục Châu?"
Đường Nhạn chau mày: "Sư huynh đến Thục Châu là để phát thiệp mời đến các môn phái lớn ở Thục Châu, vừa khéo mẹ ta cũng gửi thư đến nói rằng sức khỏe bà ấy không được tốt bảo ta về Thục Châu thăm bà ấy, sư phụ bèn để cho ta đi về Thục Châu cùng với sư huynh." Nàng ấy chợt khựng lại một lát rồi nói tiếp: "Mẹ của ta là Môn chủ Đường môn."
Vừa khéo? Vừa khéo lúc đó Tô Thanh Y phải đến Thục Châu gửi thiệp, Đường Uyển Uyển cũng trùng hợp đổ bệnh trong thời gian đó muốn Đường Nhạn quay về Thục Châu, hai người họ vừa từ Thục Châu quay về chẳng bao lâu thì Tô Nhược Bạch mất, lại vừa khéo độc mà Tô Nhược Bạch trúng là "Tàn Nguyệt".
Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy chứ.
Thích Dung bất giác bật cười mỉa mai, nên nói rằng Đường Uyển Uyển quá lộ liễu hay hung thủ quá thần thông quảng đại nhỉ? Đường Uyển Uyển độc ác đến mức lợi dụng cả con gái ruột của mình đi sát hại Tô Nhược Bạch ư?
"Cô là người của Đường môn, vậy tại sao cô lại đến sơn trang Vấn Kiếm Ký Châu bái sư vậy? Cô và mẹ mình bất hòa sao?"
Đường Nhạn cố nặn ra một nét cười gượng gạo khó xem: "Mẹ của ta chưa từng đối xử tệ với ta, ngược lại ngay từ lúc nhỏ bà ấy còn đối xử với ta cực kỳ tốt nữa là đằng khác, ta muốn gì bà ấy cũng sẽ cho ta. Nhưng vào năm ta chín tuổi thì bà ấy bỗng thay đổi, khăng khăng đòi gửi ta đi. Lúc đó ta ôm lấy chân của bà ấy khóc một hồi lâu, xin bà ấy đừng gửi ta đi nhưng mẹ ta không thèm quan tâm, đẩy ta ra, sau đó phái người đưa ta đến sơn trang Vấn Kiếm. Mười năm sau đó chưa đến gặp ta dù chỉ một lần, cũng không phái người đến đón ta, ngay cả một lá thư cũng chẳng có. Lúc đầu ta rất hoài nghi, ta không hiểu tại sao mẹ ta lại gửi ta đến sơn trang Vấn Kiếm để bái sư, tại sao không cần ta nữa. Ta vẫn luôn cảm thấy rằng, nhất định là ta không phải con ruột của bà ấy, bằng không thì sao bà ấy lại có thể nhẫn tâm đối xử với ta như thế."
"Tiếp sau đó thì ngày tháng ta ở sơn trang Vấn Kiếm càng lúc càng lâu, lâu đến mức ta quên đi dáng vẻ của mẹ ta trông ra sao, lâu đến mức... ta mơ hồ cảm thấy rằng sơn trang Vấn Kiếm mới thật sự là nhà của ta, sư phụ sư nương mới là cha mẹ thật sự của ta. Nhưng ai ngờ được rằng, bà ấy đột nhiên gửi thư đến bảo ta quay về Thục Châu." Giọng điệu của Đường Nhạn pha lẫn với một chút oán hận.
Thích Dung ngạc nhiên: "Thế lúc cô về Thục Châu cô đã hỏi mẹ cô chưa? Hỏi bà ấy tại sao lại gửi cô đến sơn trang Vấn Kiếm ấy?"
Đường Nhạn bật cười nhạt: "Căn bản là ta không gặp bà ấy, bà ấy nói chuyện bà ấy bệnh là giả, chỉ vì muốn lừa ta quay về mà thôi. Ta quay về tận mấy hôm mà không gặp được bà ấy lần nào, bà ấy chỉ phái hai sư thúc trong Đường môn đến quan tâm ta lấy lệ. Thật nực cười, muốn ta quay về nhưng từ đầu đến cuối lại né tránh chẳng muốn gặp ta."
Chẳng trách người của sơn trang Vấn Kiếm nghĩ Đường Uyển Uyển là hung thủ, dù gì thì Đường Nhạn đã bị Đường Uyển Uyển nhẫn tâm gửi đến sơn trang Vấn Kiếm ngay từ khi còn rất nhỏ, mười năm chẳng hỏi chẳng màng.
Không chút tình cảm thì khi lợi dụng ắt cũng sẽ không nương tay.
Đường Nhạn chỉ quay về Đường môn ở Thục Châu một chuyến, sau khi quay lại thì Tô Nhược Bạch đã chết dưới độc "Tàn Nguyệt", đừng nói là sơn trang Vấn Kiếm, ngay lúc này Thích Dung cũng nghi ngờ hung thủ ngoài Đường Uyển Uyển ra thì không thể là ai khác.
"Bà ấy không muốn gặp ta, ta cũng chẳng thèm gặp bà ấy, rõ ràng là do bà ấy viết thư muốn ta quay về, đâu phải ta cầu xin bà ấy mà phải mặt dày quay về để rồi hôm nào cũng đóng chặt cửa không gặp. Hứ, cái Đường môn đó ta không muốn nán lại thêm dù chỉ là một khắc, vậy nên ta bèn lén trốn khỏi Đường môn quay về sơn trang Vấn Kiếm với sư huynh, cho bà ta tức chết luôn!" Đường Nhạn đắc ý nhướng nhướng mày.