Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 10: Độc Tiên Đường môn (1)



Phương Hủ Chi mất tự nhiên nuốt nước bọt: "Sao lại nói thế?"

Thích Dung sờ con dao nhỏ trong tay: "Ngươi đã biết Tô Nhược Bạch trúng loại độc gì từ lâu rồi đúng không, còn giả vờ dẫn ta tìm cơ quan khắp nơi, còn nghiệm xác ngay trước mặt ta. Phương công tử, ngươi hát kịch hay sao mà thích diễn quá vậy?"

Nàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không được đúng lắm, theo lý mà nói vào đêm nàng và Phương Hủ Chi gặp nhau ở từ đường cũng đủ để chứng minh rằng nàng đến sơn trang Vấn Kiếm có mục đích khác. Tình cờ gặp mặt, bọn họ cũng không đến mức tin tưởng nhau, đêm hôm nay Phương Hủ Chi dẫn nàng theo rõ ràng không có lợi gì cho hắn cả, tại sao vẫn phải hao tổn tâm sức dẫn nàng vào mật thất cơ chứ?

Dẫn nàng theo thế này, chắc chắn hắn có ý đồ gì đó.

Phương Hủ Chi thở dài nói: "Cô nhìn ra từ lúc nào thế?"

"Từ lúc ngươi tìm thấy cơ quan của mật đạo khác trong mật thất một cách nhanh chóng, lúc ngươi vô duyên vô cớ nhắc đến Độc Tiên Đường Uyển Uyển trước mặt ta để dẫn dắt ta."

Khi hắn nghiệm thi của Tô Nhược Bạch Thích Dung đứng ngay bên cạnh, làm gì có chỗ nhô lên nào, rõ ràng là do hắn tự bịa ra. Thi thể của Tô Nhược Bạch chẳng có bất cứ dấu hiệu gì cả, hắn dựa vào đâu mà lại đoán chắc rằng Tô Nhược Bạch bị trúng độc mà chết, còn liên quan đến Đường môn nữa.

Tưởng nàng ngốc thật đấy à? Mắc bẫy của hắn hết lần này đến lần khác.

Nhìn thấy sắc mặt của Thích Dung trở nên lạnh lùng, đầu Phương Hủ Chi bất chợt đau nhói lên, hắn khẽ bật cười, đúng là giỏi thật, tiểu cô nương bây giờ càng lúc càng khó gạt rồi.

Thích Dung kề dao sát vào cổ của hắn, ánh sáng lạnh hắc ra từ lưỡi dao khiến cho người khác phải sởn gai ốc, lưỡi dao chỉ cách vết xước cũ chỉ tầm một tấc, nàng nói: "Nói đi, thật thà sẽ được khoan hồng, còn dám gạt ta thì ta không ngại cho đầu ngươi dọn nhà đi đâu đấy."

Lời nói của nàng vẫn có sức uy hiếp nhất định đấy, một cô nương non nớt mà đã có thể giế t chết được Đoạn Trường Quỷ Phùng Mạc, Phương Hủ Chi không dễ dàng lấy mạng của mình ra để cá cược thế, hắn bật cười nhếch miệng, nói thật với nàng: "Sơn trang Vấn Kiếm nghi ngờ Đường môn là thật, ta chưa bao giờ thấy thi thể của Tô Minh chủ là giả."

Nàng biết ngay là thế, bằng không thì làm sao hắn có thể đoán được Tô Nhược Bạch chết vì trúng độc một cách nhanh chóng như vậy. Thích Dung gằn giọng hỏi: "Từ lúc nào?"

Phương Hủ Chi biết rõ nàng đang muốn hỏi mình thấy thi thể của Tô Nhược Bạch từ lúc nào, đôi mắt hắn đảo quanh chuẩn bị nói dối, Thích Dung bỗng trừng mắt mũi dao đã cắt vào cổ hắn.

"Phương đại công tử, ngươi còn dám giở giò?"

Hắn chỉ biết bất lực thở dài: "Tiểu mỹ nhân, cô thế này... ơ, mười mấy ngày trước ta có từng xuống mật thất dưới lòng đất đó, lúc ấy thi thể của Tô Minh chủ còn có thể nghiệm ra được một số thứ. Còn về việc sơn trang Vấn Kiếm nghi ngờ Đường môn cũng vì độc mà Tô Minh chủ trúng hình như là bí dược của Đường môn "Tàn Nguyệt". "Tàn Nguyệt" là loại độc có độc tính phát tác chậm được Đường môn  điều chế nhiều năm, trên giang hồ có rất ít người biết đến nó, cũng chẳng mấy ai được thấy qua. Nghe nói độc này không sắc không màu không mùi không hình, thậm chí có thể nói nếu có người hạ độc này với cô thì đến lúc chết cô cũng không phát hiện ra được. Người ngầm trúng độc này bình thường sẽ không bị phát tác, độc này sẽ ngấm vào trong cơ thể cô, ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, thời gian độc phát có thể là sau một năm cũng có thể là mười năm, lúc chết cũng giống hệt như lúc bình thường cô ngủ thiếp đi, không lâu sau khi chết thì độc này mới phát tác một cách triệt để, thi thể giống hệt như chết đột ngột vậy."

Thích Dung lại chăm chú nhìn hắn, bí dược Đường môn sẽ không nói cho người ngoài biết, mà hắn lại có thể nói một cách rõ ràng về độc tính cũng như đặc điểm phát tác của độc ra: "Vậy nên tối hôm nay, từ đầu đến cuối ngươi đều đang diễn trước mặt ta à, Phương đại công tử đúng là nhiều thủ đoạn quá."

"Nhưng cho dù Tô Minh chủ trúng độc "Tàn Nguyệt" của Đường môn đi nữa cũng không có gì để chứng minh rằng đây là người của Đường môn làm. Đường môn chiếm giữ Thục Châu nhiều năm, ở đất Thục Châu bà ta có thể muốn làm gì cũng được nhưng Bắc Cảnh là địa bàn của sơn trang Vấn Kiếm, cho dù Đường Uyển Uyển có bản lĩnh thông thiên cũng không có cách nào phái người xâm nhập vào sơn trang Vấn Kiếm hạ độc Tô Minh chủ được nhỉ?"

Rốt cuộc là mối thù hận sâu nặng đến mức nào mới có thể khiến cho Đường Uyển Uyển làm ra chuyện tốn sức lại chẳng có ích cho mình như thế chứ. Tô Nhược Bạch cả đời lỗi lạc, chưa từng nghe ông có dính dáng gì đến Đường Uyển Uyển. Huống hồ gì, ngay cả Phương Hủ Chi cũng biết Tô Nhược Bạch trúng độc "Tàn Nguyệt" thì sơn trang Vấn Kiếm không thể nào lại không biết được, Đường Uyển Uyển muốn giết Tô Nhược Bạch tất nhiên sẽ là sai lầm lớn nhất thiên hạ, sau khi mọi chuyện thành công thì nhất định sẽ dẫn đến họa diệt môn, sao bà ta lại có thể sử dụng độc của Đường môn được chứ.

Điều này há chẳng phải hét to nói với người trong giang hồ rằng Đường Uyển Uyển đã giết kiếm Thánh, có bản lĩnh thì đến mà giết bà ta báo thù thay cho kiếm Thánh à?

Phương Hủ Chi đoán được suy nghĩ của Thích Dung bèn giải thích: "Chắc chắc cô không hiểu Đường Uyển Uyển, Đường Uyển Uyển là một kẻ điên trợn mắt báo thù chỉ để hả dạ. Đầu óc của bà ta không giống như người bình thường, người bình thường muốn giết Tô Minh chủ tất nhiên là sẽ tìm đủ mọi cách che giấu. Nhưng nếu như bà ta muốn ra tay giết Tô Minh chủ thì nhất định sẽ làm ngược lại, quang minh chính đại cho tất cả mọi người biết rằng Tô Minh chủ chết trong tay của bà ta, để cho mọi người thấy rằng Đường Uyển Uyển bà thủ đoạn cao minh. Còn về việc có khiến cho giang hồ truy sát hay không bà ta cũng chẳng để tâm."

Nói đến cùng, sơn trang Vấn Kiếm nảy sinh nghi ngờ với Đường môn chỉ do suy đoán từ độc "Tàn Nguyệt" mà thôi, có nói trăm ngàn lời đi nữa Đường Uyển Uyển vẫn ở Thục Châu xa xôi, sơn trang Vấn Kiếm nghi ngờ bà ta thì ngoài "Tàn Nguyệt" ra thì ắt hẳn còn lý do gì khác.

"Sơn trang Vấn Kiếm có nội gián của Đường môn sao?"

"Nội gián thì không, nhưng có mối quan hệ không đơn giản với Đường môn thì có một người."

Thích Dung ngẩng đầu nhìn Phương Hủ Chi, hắn cũng đưa mắt nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch cười, nói: "Người này rất thân quen với cô đấy, nữ hiệp, ban ngày cô tay nắm tay với Đường cô nương Đường Nhạn lại không hề biết cô ấy là người của Đường môn ư?"

Thích Dung trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn, Đường Uyển Uyển, Đường Nhạn đều là họ Đường, một người ở phía Nam, một người ở phía Bắc, có bắt tám sào tre cũng không tới được với nhau thì sao nàng biết được chữ "Đường" của bọn họ là một cơ chứ!

"Đường Nhạn là con gái của Đường Uyển Uyển." Nụ cười của Phương Hủ Chi càng lúc càng bí hiểm, ung dung nói.

Đôi mắt của Thích Dung lại bất giác trừng to thêm vài phần, từ ngạc nhiên biến thành sợ hãi, cái gì? Không ngờ hai người bọn họ lại là mẹ con đấy!

Mặc dù hoảng sợ nhưng cũng không quên hỏi tiếp: "Đường Uyển Uyển thành thân lúc nào vậy? Còn có một đứa con gái lớn từng ấy nữa!"

Đường Uyển Uyển tung hoành ngang dọc giang hồ bấy nhiêu năm, lời mà bà ta nói nhiều nhất chính là: Nam nhân chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, kẻ nào ngang ngược đều phải nhấn chìm vào hồ sâu!

Câu nói này khiến cho đàn ông trong giang hồ đều né xa Đường Uyển Uyển như né một con bò cạp tàn độc, tránh bà ta từ ngoài mười dặm. Không ngờ mười mấy năm thấm thoát trôi qua, một nữ nhân lúc đầu xem nam nhân chẳng bằng cỏ rác, ấy vậy mà lại âm thầm sinh một đứa con gái.

Đời người ngắn ngủi, chuyện đời khó lường mà. Nàng bất giác đau đầu nhức não cho thái sư thúc trong cốc Yên Hà, tiêu rồi tiêu rồi, như thế này thì phải làm sao.

Phương Hủ Chi trả lời: "Bà ta không thành thân, có điều Đường Nhạn chắc chắn là con gái của bà ta."

Thích Dung mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may, không thành thân thì không có gì to tát hết.

Nghe ý của Phương Hủ Chi thì quan hệ của sơn trang Vấn Kiếm và Đường môn chỉ có một Đường Nhạn thôi ư, nếu như sơn trang Vấn Kiếm thật sự nghi ngờ Đường môn vậy thì có lẽ đang nghi ngờ Đường Nhạn.

"Nhưng mà Đường Nhạn vô cùng kính trọng Tô Minh chủ, cô ấy sẽ không thay Đường Uyển Uyển hạ độc giết sư phụ mình đâu."

Phương Hủ Chi nói: "Đúng thật là như vậy, có điều cô xem thường thủ đọan của Độc Tiên quá rồi đấy. Nếu Độc Tiên muốn lợi dụng Đường cô nương giết Tô Minh chủ thì căn bản là không cần Đường cô nương biết điều đó."

Cao thủ dùng độc thì lúc nào cũng có thể giết người một cách vô hình, Đường Uyển Uyển chính là cao thủ dùng độc lợi hại nhất giang hồ thời nay.

Cho dù người của sơn trang Vấn Kiếm tin Đường Uyển Uyển có bản lĩnh cách xa ngàn dặm vẫn có thể lợi dụng con gái giết Tô Nhược Bạch đi nữa thì cách nói này vẫn chưa đủ thuyết phục. Đường Uyển Uyển muốn giết Tô Nhược Bạch thì chắc chắn bà ta có thù với Tô Nhược Bạch, Đường Nhạn là con gái của Đường Uyển Uyển, vậy tại sao lại chạy đến bái Tô Nhược Bạch làm sư phụ?

Thích Dung phì cười nói: "Độc Tiên muốn giết Tô Minh chủ, lại để Đường Nhạn đến sơn trang Vấn Kiếm bái Tô Minh chủ làm sư, thế là do đầu óc của bà ta có vấn đề hay là do mấy lão già ở sơn trang Vấn Kiếm có vấn đề vậy?"

Huống hồ, Đường Uyển Uyển có thể nhịn nhục trăm ngàn kế đưa con gái thâm nhập vào sơn trang Vấn Kiếm, Tô Nhược Bạch cũng không thể không biết mình có thù với Đường Uyển Uyển mà vẫn nhận Đường Nhạn làm đệ tử được.

Cách nói gượng gạo vụng về như vậy, trừ phi sơn trang Vấn Kiếm một mực muốn đổ cái chết của Tô Nhược Bạch lên Đường môn, bằng không thì dùng ngón chân nghĩ cũng biết đây là giả.

Phương Hủ Chi phụt cười thành tiếng, đồng tình gật đầu liên tục: "Tất nhiên là do đầu óc sơn trang Vấn Kiếm có vấn đề rồi."

Thích Dung trừng mắt nhìn hắn: "Ta thấy ngươi mới là đầu óc có vấn đề đấy, ta còn có một thắc mắc, đó là tại sao ngươi lại dẫn ta đến mật thất?"

Ánh trăng chiếu xuống cái cây cạnh bên hai người họ, xuyên qua chạc cây tàn lá chiếu lên người, bóng cây liêu xiêu đổ xuống, làn gió nhè nhẹ thổi qua khiến cho vài lá khô rơi xuống vai của Thích Dung.

Khoảng lặng trong chốc lát trôi qua, Phương Hủ Chi đột nhiên chỉ tay về phía xa, ngạc nhiên thốt lên: "Có người tới rồi!"

Thích Dung chau mày quay người lại nhìn thì người bên cạnh nàng đã đạp gió, bóng trắng lướt vụt đi trong nháy mắt, chỉ còn vương lại mùi thơm thoang thoảng. Thích Dung bất giác đưa tay về hướng hắn chạy đi kéo lại, khó khăn lắm mới bắt được một mảnh vạt áo. Phương Hủ Chi chợt rút ra con dao găm trong tay áo cắt vạt áo bị Thích Dung bắt được, một tiếng "xoẹt" vang lên ở phía sau, hắn hệt như một cơn gió vút qua cái cây lớn ở bên cạnh, mũi chân vừa giẫm xuống đã bay tít lên cao.

Dừng lại ở phía xa, giọng nói của Phương đại công tử vang vọng truyền lại: "Nữ hiệp, cho dù cô có tin hay không thì lời của ta nói cũng xuất phát từ đáy lòng, tuyệt đối không phải giả dối, qua mấy hôm nữa cô sẽ thấy. Đêm hôm khuya vắng gió lớn, xin nữ hiệp hãy bảo trọng."

Thích Dung cúi đầu, Vũ Lâm Linh đã nằm yên ở dưới đất, một đầu còn lại thì siết chặt trong lòng bàn tay, một đầu lẽ ra nên được cột chặt trên cổ tay của Phương Hủ Chi thì lại đang ở trên cổ chân của mình.

Vũ Lâm Linh được tạo ra từ huyền thiết, cùng chung một lò với dao Tế Vũ của nàng. Dao Tế Vũ chém không đứt, lửa thiêu cũng không hề hấn gì. Nếu bị Vũ Lâm Linh cột chặt không có chìa khóa mở ra thì cho dù là cha của nàng cũng không thoát được, chứ đừng nói là một Phương Hủ Chi cỏn con.

Nàng vội sờ vào bên hông, túi tiền vẫn còn, chiếc chìa khóa vốn để yên trong túi tiền cũng không bị cướp đi.

Phương Hủ Chi ở phía xa huơ huơ tay, một sợi tóc rơi xuống đất, hắn cợt nhã nói: "Tiểu mỹ nhân này, lần sau đừng có khóa ta bằng Vũ Lâm Linh nữa nhé, thứ đó mỏng quá dễ làm người khác bị thương đấy."

Thích Dung nhếch miệng cười, là do nàng quá lơ đễnh rồi, Phương đại công tử hành tẩu giang hồ, suốt dọc đường chỉ nhớ hắn lừa người gạt người nhưng lại quên rằng tẩu thoát bẻ khóa mới thật sự là công phu tuyệt đỉnh của hắn, chỉ với Vũ Lâm Linh cỏn con làm sao có thể làm khó được hắn.

Dựa vào bản lĩnh của hắn thì e rằng thiên la địa võng cũng chưa chắn giam được.

"Được thôi, nếu lần sao Phương đại công tử để ta bắt gặp thì ta nhất định sẽ lóc từng miếng thịt của công tử ra, để tránh công tử lại quỷ kế đa đoan, thoa dầu vào chân chạy mất."

Phương Hủ Chi ở phía xa dỏng tai lên nghe, gai óc suýt rơi đầy mặt đất, rõ ràng là đã thoát khỏi mật thất bên dưới từ đường rồi nhưng toàn thân lại trở nên lạnh buốt. Chân như đã được thoa dầu, hắn vận khí bay đi chỉ để lại một câu: "Có duyên gặp lại."