Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 12: Náo loạn



Thích Dung ảo não đến mức đau đầu, đây chắc hẳn là do Đường Uyển Uyển cố ý để cửa thả cô nhóc này chạy đây mà.

Đường Nhạn lại tiếp tục cúi đầu, chống tay lên trán than ngắn thở dài.

"Hay là cô đi đến chính đường với ta một chuyến, ta ngưỡng mộ Tô Minh chủ đã lâu, ta đang định đến thắp cho Tô Minh chủ một nén hương."

Cơn gió nhẹ thoáng qua cuốn theo mùi thơm hoa quế phảng phất trong làn gió, người trong giang hồ đến để thăm viếng Tô Nhược Bạch đứng bên ngoài chính đường trải dài từ đập nước lớn trước đình viện dọc xuống theo từng bậc thang một, cứ nối đuôi nhau xếp hàng.

Kiếm đứng đầu trong số hàng trăm binh khí, phàm là người học võ trong ginag hồ mười người thì hết tám chín người sử dụng kiếm. Cũng vì lẽ đó nếu một người sở hữu kiếm thuật cao cường phần lớn đều là cao thủ, mà những cao thủ kiếm thuật thường sẽ có địa vị chí cao vô thượng trong giang hồ.

Danh hiệu của Tô Nhược Bạch là kiếm Thánh, trong giới giang hồ vẫn luôn là cái tên nổi tiếng không ai bì được. Ông lại dựa vào sức lực của chính mình gầy dựng, chèo chống Vấn Kiếm Minh hơn mười năm trời, đức cao vọng trọng, làm cho danh tiếng của Vấn Kiếm Minh vang dội ở khắp Bắc Cảnh Thập Châu, bấy nhiêu năm trôi qua những người từng nhận được ân huệ và chăm sóc của ông thật sự không đếm xuể.

Giờ đây, kiếm Thánh Tô Nhược Bạch đột ngột qua đời không có bất cứ một ai trong giang hồ thôi ngỡ ngàng, sau sự ngỡ ngàng đó là tiếc nuối. Trong thành Ký Châu, vốn dĩ các môn phái tề tựu đông đủ cũng chỉ vì lời đồn về cuộc quyết chiến của kiếm Thần Hoa Vũ và kiếm Thánh, ấy vậy mà sau khi tin tức về sự qua đời của Tô Nhược Bạch được lan truyền từ hôm qua thì mọi người trong giang hồ lại vội vã đến sơn trang Vấn Kiếm để thăm viếng ông.

Nàng xuống núi cũng được hơn một tháng ròng, suốt cả dọc đường ít nhiều cũng có thể hiểu được người trong giang hồ tôn trọng và ngưỡng mộ Tô Nhược Bạch nhiều đến nhường nào.

Trên chính đường của sơn trang Vấn Kiếm có lập một linh đường, linh đường được bày trí một cách vô cùng trang nghiêm, cờ trắng bay liêu xiêu, quan quách được đặt ở chính giữa, ở hai bên chính là Tô Thanh Y và Tô Thanh Thanh đang quỳ. Tô Thanh Thanh quỳ ở dưới nền đất, đôi môi khô khốc nhợt nhạt, nàng ấy chải tóc gọn gàng cài một đóa hoa màu trắng, mái tóc dài đen óng hệt như gấm nhẹ nhàng rũ xuống che trước ngực, dù cho nàng ấy đang mặc trên người bộ áo tang đi nữa thì nàng ấy vẫn đẹp như thế, cả người Thanh Thanh cúi rạp dưới đất, khuôn mặt trắng trẻo lại bị mái tóc đen óng che đi mất một phần.

Gương mặt Tô Thanh Thanh chẳng chút biểu cảm, từ dáng vẻ của nàng ấy không thể nhìn ra được chút bị thương nào, người lần lượt bước vào, mỗi một người bước lên dâng hương thì Thanh Thanh lại rạp người cúi lạy, hệt như một con rối gỗ.

"Tô cô nương xin hãy nén bi thương." Thích Dung bước vào linh đường, khẽ giọng nói.

Tô Thanh Thanh khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp ló một chút đau thương, thế nhưng cũng chỉ là trong phút chốc, nàng ấy vẫn rạp người cúi lạy như cũ, không nói gì cả.

Đường Nhạn dừng lại ở bên ngoài chính đường, nàng ấy đứng lẫn trong đám đệ tử, Thích Dung tháo con dao nhỏ ở hông xuống, cầm lấy hương rồi chắp tay thi lễ trước linh vị, sau ba lần bái lạy thì cắm hương vào bát hương và bước ra khỏi chính đường.

"Lạ quá... sư nương của ta đâu nhỉ?" Đường Nhạn nhón chân ngó vào bên trong chính đường, lẩm bẩm nói.

Thích Dung đứng lại bên cạnh Đường Nhạn, nàng đưa mắt liếc nhìn về phía Phương Hủ Chi đang thu mình ở một góc cách đó không xa, hắn đang chuyện trò cùng một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón có đem theo thanh kiếm bên mình, lắm lúc sẽ liếc mắt nhìn sang phía nàng ở bên đây, nôm bộ dạng hệt như làm việc xấu có tật giật mình chuẩn bị tháo chạy bất cứ lúc nào.

Xem ra đêm hôm qua lời nói của hắn cũng không linh nghiệm lắm, đã nói sau này có duyên gặp lại, ấy vậy mà mới qua vài canh giờ đã tiếp tục gặp lại, đúng thật là oan gia ngõ hẹp, đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi tìm được chẳng tốn công!

Đường Nhạn nghi ngờ nhìn chằm chằm Thích Dung rồi lại men theo tầm nhìn của Thích Dung mà ngó sang, sau đó thì thốt lên: "Tên trộm."

Thích Dung bỗng giật mình, chột dạ quay đầu lại chớp mắt nhìn Đường Nhạn: "Cô mắng ai vậy?"

Đường Nhạn chau mày một lát, trên khuôn mặt không khỏi hiện lên sự ghét bỏ rồi phỉ nhổ một tiếng: "Rắn chuột một ổ, cùng một giuộc với nhau cả, tên trộm đó quả đúng không phải là thứ gì tốt lành."

Thì ra là đang mắng tên lừa đảo giang hồ Phương Hủ Chi đó à, thì mắng hắn cũng không oan, Thích Dung thở phào nhẹ nhõm rồi nói theo Đường Nhạn: "Đúng đó, tên lừa đảo, bụng dạ xấu xa!"

Đường Nhạn khoanh tay chậc lưỡi: "Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, có thể nói chuyện được với cái đám cặn bã bên Phi Hoa Môn thì tốt đến mức nào được cơ chứ. Hôm đó ta thấy Dung cô nương trò chuyện với tên trộm đó hệt như người quen cũ ấy, cô mới ra ngoài không lâu chưa phân rõ được chuyện trong giang hồ, cô vẫn là một đóa hoa trắng thuần khiết như tờ giấy trắng, thế nên tốt nhất là né hắn ra xa một chút đi, cẩn thận đừng để bị tên trộm đó lừa."

Thích Dung ở bên cạnh nghe đến nhức hết cả tai, nàng ấy không biết rằng đóa hoa trắng thuần khiết như trang giấy trắng trong lời của mình đêm hôm qua lại lén lút thâm nhập vào mật thất của sơn trang Vấn Kiếm, còn kiểm nghiệm thi thể của sư phụ nàng ấy.

Người đàn ông vạm vỡ với râu quai nón kia trông vô cùng tàn ác và hung hăng, nói người đó là thảo khấu thổ phỉ cũng có người tin, ấy vậy tên của môn phái lại đặt nho nhã như vậy. Hoa tàn hoa nở cánh hoa bay, trong Phi Hoa Môn không phải là mỹ nhân kiều diễm mà là những tên lỗ mãng giang hồ ra tay tàn độc? Qua đó có thể thấy rằng, cái tên có hay đến đâu cũng không nhất định là mỹ nhân, có thể là một tên đàn ông to lớn vạm vỡ với râu quai nón.

"Làm sao đám cặn bã đó có thể vào được sơn trang Vấn Kiếm vậy?"

"Phi Hoa Môn vốn là một môn phái bình thường trong Vấn Kiếm Minh, cái tên đứng cạnh tên trộm là Môn chủ Phi Hoa Môn Bành Thiên Dương. Năm ngoái âm thầm cấu kết với ngoại tộc, lén lút làm ăn với ngoại tộc Man Di bị sư phụ ta phát hiện đuổi Phi Hoa Môn khỏi Vấn Kiếm Minh. Sau khi bị đuổi khỏi Vấn Kiếm Minh, các vị hiệp sĩ trong giang hồ xua đuổi Phi Hoa Môn đến cực Bắc, không ngờ hôm nay lại còn dám xuất hiện ở sơn trang Vấn Kiếm."

Nghĩ chắc hôm qua sơn trang Vấn Kiếm xảy ra biến cố, canh chừng lỏng lẽo nên mới để đám người này có cơ hội trà trộn vào đây.

Đường Nhạn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn một lúc: "Không ổn, ta phải đi nói với Mạnh Trưởng lão một tiếng, tránh để xảy ra chuyện không hay." Vừa dứt câu nàng ấy bèn quay người đi tìm Mạnh Trưởng lão đến để xử lý tên Bành Thiên Dương này.

Bỗng đột nhiên bên trong sơn trang Vấn Kiếm không biết từ đâu phảng phất đến một mùi hương kỳ lạ, mùi hương này còn lấp cả hương thơm của hoa quế ở khắp vườn, hòa vào trong gió tản đi khắp nơi, mọi người dường như đều không hay không biết gì. Đường Nhạn vừa bước được vài bước thì bị Thích Dung giữ lại: "Không hay rồi!"

Mùi hương này nhẹ nhàng nhưng lại có thể lấp đi mùi hương nồng nàn của hoa quế nở rộ khắp vườn, nếu như ngửi kĩ thì có vẻ không giống mùi hương của loài hoa có thể mọc được ở Trung Nguyên.

Một trận gió lốc cuốn theo tiền giấy bay ngập trời, tiền giấy nhẹ rơi xuống trên đầu của mọi người, chi chít dày đặc toàn là tiền giấy, một mảng trắng xóa khiến cho mọi người chẳng thể nhìn rõ được trước mắt.

Tất cả mọi người đang chìm trong cơn hoảng loạn, sắc mặt của Phương Hủ Chi chợt thay đổi, hét lớn: "Nín thở lại mau! Mùi hương này có độc!"

Thoáng chốc mùi hương bỗng trở nên nồng hơn, hòa lẫn vào trong không khí, khiến cho mọi người vội bịt mũi của mình lại.

Ngay lúc này một tràng cười dài khoái chí vang lên: "Ha ha ha ha ha, được biết Tô huynh đột ngột qua đời, bạn cũ đến để thăm viếng đây."

Tiếng cười giòn tan, giọng điệu châm biếm, vang vọng cả sơn trang Vấn Kiếm. Không rõ là ai hét lên tiếng kêu thảm thiết khiến cho mọi người đưa mắt dáo dác tìm xung quanh, có người va vào nhau, có người âm thầm náo loạn. Chỉ trong phút chốc, tiếng thét gào cùng với tiếng kiếm đao cọ vào nhau vang lên bên tai, cục diện trở nên hỗn loạn vô cùng.

Thích Dung trông thấy thế bèn vội nắm chặt Đường Nhạn, nhón gót giẫm lên vai của mọi người bay đến một góc tường ở bên phải. Áp sát người vào tường, Đường Nhạn cảm thấy tay mình được thả ra, hớt hãi nói: "Dung cô nương, không được đẩy khí vận công, cẩn thận trúng độc."

Trong bóng đao ánh kiếm đày đặc đột nhiên có một thanh trường kiếm bay đến, Thích Dung rút con dao của mình hất ra, nghiêm túc nói: "Đứng im, đừng nói gì cả."

Tiền giấy rơi được một lúc thì cũng dần ngừng lại, tầm nhìn trước mắt cũng bắt đầu rõ ràng hơn, Thích Dung mới nhẹ nhàng được một ít, nàng quay đầu nhìn thì giật mình bất ngờ vì không biết Phương Hủ Chi đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, một tay nắm lấy cánh tay của nàng, tay còn lại dùng quạt che tiền giấy từ trên trời rơi xuống.

Thích Dung chau mày, vừa nãy bị chỗ tiền giấy bay ngập trời làm hoa cả mắt, không nhìn rõ được thứ gì nên trong lúc hoảng loạn chẳng quan tâm được chuyện gì cả, nàng chỉ có thể bắt lấy Đường Nhạn, tay còn lại tùy tiện kéo theo một người nữa bay qua đây, ai ngờ tay còn lại của cô lại bắt trúng cái tên này cơ chứ.

Nàng vội hất Phương Hủ Chi ra rồi phủi tay, xui xẻo thật!

Khoảnh khắc mưa tiền giấy rơi xuống,  rõ ràng nàng nhìn thấy Phương đại công tử vẫn còn đang đứng cùng với tên Bành Thiên Dương kia, cách nàng mười trượng, ở giữa còn cách nhau mười mấy người cơ mà. Rốt cuộc Phương đại công tử làm thế nào để dịch chuyển từ nơi đó đến cạnh nàng vậy chứ, nàng lại còn kéo hắn đi.

"Sao lại là ngươi nữa!"

Phương Hủ Chi theo thói quen lờ đi sự ghét bỏ trong giọng điệu của Thích Dung, hắn bóp nhẹ mũi rồi lấy một bình thuốc màu trắng có hoa văn hình trúc xanh vứt sang cho nàng.

Thích Dung mở chiếc bình ra ngửi thử, một mùi hương thơm mát xộc lên mũi, nàng đổ ra một viên rồi uống. Đường Nhạn thấy vậy, bước vội về phía trước giữ lấy tay nàng, không thể ngăn nàng kịp nên hoảng hốt vỗ lên lưng của Thích Dung, gấp gáp nói: "Nhổ ra mau! Thuốc của tên trộm này lấy mà cô cũng dám uống, không sợ hắn hạ độc cô à?"

Hai cái vỗ lưng này đau điếng, xém chút thì lục phủ ngũ tạng của Thích Dung cũng bị nôn ra ngoài, nàng bèn tránh đi rồi nhẹ nhàng vuốt ngực thở gấp.

"Không có độc đâu, cô cũng uống một viên đi."

Đường Nhạn do dự cầm lấy, nàng ấy liếc nhìn sang Thích Dung rồi lại liếc nhìn sang Phương Hủ Chi, tất nhiên là không mấy tin tưởng nhân phẩm của tên trộm Phương Hủ Chi này.

Phương Hủ Chi thì chẳng để tâm chỉ cười khẽ, cố ý trêu chọc nàng ấy: "Đừng có uống, kịch độc đấy, ba ngày ruột gan đứt đoạn, tên trộm này tự chế đó không lừa con nít đâu, uống vào là thủng ruột thối phổi ngay."

Thích Dung ở bên cạnh âm thầm quét mắt nhìn hắn, tuy không nói nhưng tỏ rõ sự uy hiếp, Phương Hủ Chi vội đứng thẳng nghiêm túc nói: "Không có độc, không có độc, chỉ là Thanh Lương Hoàn giải mê dược mà thôi, uống vào giúp nhuận phổi tỉnh táo tinh thần."

Đường Nhạn chậc lưỡi một tiếng rồi trợn trắng mắt nhìn hắn, xem nàng ấy không có kiến thức đấy à? Thuốc độc gì mà được đặt cho cái tên hay ho như vậy, từ nhỏ nàng ấy đã biết những thứ thuốc được đặt tên nghe có vẻ lợi hại thì đều là những thứ thuốc kém chất lượng, hoặc là bột mì hoặc là đá vôi, là thứ được tên lừa đảo giang hồ lấy đi lừa gạt người khác, bán cho những người tiêu tiền như nước, hiệu quả của thuốc có thể còn không bằng mê dược.

Mọi người ở trong sân phần lớn đã sứt đầu mẻ trán trong trận mưa tiền giấy lúc nãy, lại vừa hít vào một lượng lớn hương độc, ai nấy cũng đều đang ngồi thiền vận công trị thương. Tiền giấy rải đầy khắp mặt đất, cuối cùng nó cũng đã dừng hẳn. Tô Thanh Y đứng trên bậc thang bên dưới bức hoành đề bốn chữ "Sơn trang Vấn Kiếm", y dõng dạc nói: "Tại hạ Tô Thanh Y của sơn trang Vấn Kiếm, cho hỏi người đến là ai? Nếu như tiền bối đã tự xưng là bạn cũ của sư phụ thì xin người hãy ra mặt."

Sau một thoáng im lặng, giọng nói ấy lại vang lên: "Ngươi vẫn chưa xứng để được tiếp chuyện với ta." Giọng nói này như thể vượt ngàn dặm truyền đến, còn nội dung thì ngông cuồng vô cùng, không giống như đến để thăm viếng mà giống như đến để gây sự hơn.

Thích Dung và Phương Hủ Chi quay sang nhìn nhau, thuật truyền âm ngàn dặm, công phu này cần phải có nội công cực lớn chống đỡ, công lực của người này thâm hậu khó lường, chỉ e rằng đã đạt được đến đỉnh cao.

Sắc mặt Tô Thanh Y tái xanh, một ngày quan trọng như thế này lại bị người khác phá nát, mặt mũi của sơn trang Vấn Kiếm biết đặt ở đâu, y cắn chặt môi: "Tiền bối không mời mà đến, trốn ở trong tối không chịu ra mặt, nghĩ chắc cũng chỉ là bè lũ tiểu nhân không dám ra ngoài ánh sáng thôi, quả thật không xứng với sự tiếp đãi của sơn trang Vấn Kiếm ta."

Thích Dung đã được chứng kiến ở núi Vấn Sơn từ lâu, chiếc miệng của Tô Thanh Y còn khôi ngô anh tuấn hơn cả công phu của y nhiều, chỉ với vài câu ngắn ngủi đã có thể bộc lộ được tài năng của y, trong đó còn để lộ ra ý tức giận khi hận người đó không thể đền mạng.

Ngước mắt định chuẩn bị lắng nghe hai người tranh cãi thì lại trông thấy bóng một người đang đứng trên ngọn cây giữa núi, chắp tay sau lưng bay đến từ giữa núi, chân giẫm lên cửa chính của sơn trang Vấn Kiếm, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện ngay trước mặt mọi người.

Được trông thấy thứ khinh công đáng gờm như vậy mới biết được cao thủ trên đời này như cá diếc vượt sông, ngoài trời có trời, ngoài người có người, núi cao còn có núi khác cao hơn. So với người này thì khinh công của Phương Hủ Chi mà trước đó nàng còn hết lời khen ngợi nay chẳng lọt vào mắt.



[Tác giả có điều muốn nói]

Cứu tôi, Tiểu Dung tức chết thôi! Cái tên này sao cứ như âm hồn bất tán thế!

Phương lừa đảo: Ta đã nói rồi mà, hai đứa mình có duyên lắm

Tiểu Dung: Ngũ hành của ngươi khắc ta, tránh xa ta chút đi.