Chương 399 : Sớm một chút gặp được nàng thì tốt rồi
Thứ hiện ra trước mắt Annie là màn hình trải rộng ra khắp tầm nhìn.
Ánh sáng xanh dịu khiến cả cái tầng hầm ngập tràn một màu xanh lam, còn cái người đã mang nàng đến thì đang đi thẳng đến trước một thiết bị thao tác, rồi đặt tay mình lên một cái thiết bị đo nhỏ.
“Tít——Xác thực thân phận thành công, hoan nghênh chủ nhân trở về nhà.”
“Đây là…… máy thu hình?”
Đồng tử của Annie co rụt lại, nhìn vào những cảnh tượng chỉ thường xuất hiện ở trong những tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kia.
Vào cái thời đại hiện tại này thì tivi cũng đã có ở trong từng hộ gia đình rồi, nhưng vẫn chưa có hoàn toàn phổ biến mà ở một cái thị trấn nhỏ như Conice thì cũng chỉ có nhà thị trưởng là có thôi.
Mà những cái màn hình trước mắt cô đây lại có khác một chút với tivi, chúng không có những cái thân máy nặng nề mà chỉ là một những cái màn hình được dựng đứng ở đó, mà dây điện thì lại được giấu đi, đồng thời khi máy móc hoạt động thì màn hình lại từ từ phát sáng lên, mà hiện ra đủ các loại khung cảnh.
Có đường phố, có văn phòng tòa nhà, còn có những cái góc nhìn bao quát nữa, mà cái góc nhìn phía dưới lại liên tục di chuyển mà hình như là giống với chim đang bay vậy…
“Cái mà ngươi dùng là cái công nghệ giá·m s·át mà bây giờ chỉ có trong những căn cứ quân sự và bộ phận của chính phủ mới có thôi sao?”
Cái công nghệ giá·m s·át này dù có mới được phát minh trong vòng mấy năm nay nhưng hầu như là những người thuộc tầng lớp cao trong xã hội mới có thể tiếp cận đến, Annie cũng chẳng ngờ là lại có thể thấy nó ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh này, còn là ở dưới tầng hầm của nhà thờ nữa chứ.
Mà cả từ độ rõ nét của những hình ảnh mà cả những loại âm thanh khác nhau đang truyền đến từ loa ngoài thì cái kỹ thuật giá·m s·át mà Tạ Kỳ đang dùng lại vượt quá cả cái mức ở căn cứ quân sự nữa rồi.
“Đúng vậy đó, hay lắm phải không?”
Tạ Kỳ đang đứng trước mặt những màn hình kia, từ từ mà giới thiệu cho Annie đây là ở nơi nào.
“Đây là ở bên trong ngũ giác đài ở thành phố Lời Thề đó, thấy mấy cái người ưu tú làm việc hàng ngày không đó thì cũng rất là giống mấy cái con kiến thợ đúng không? Ô, chỗ này là hội trường chính phủ này, hình như đang có một đám người b·iểu t·ình đang tụ tập trước cửa, còn cả bên này là địa điểm tụ họp của tổ chức sát thủ Asasin đang ở bên trong ngọn núi ở vùng kế bên thành phố Fosstan, nhìn cái biệt thự và cái trang viên kia kìa, cái đá·m s·át thủ này trông có vẻ sống sung sướng hơn mấy quý tộc nữa.”
Annie nghe Tạ Kỳ ba hoa một tràng rồi nhìn vào những nơi mà vốn dĩ phải là địa điểm cơ mật kia vậy mà bây giờ lại đang hiện rõ ràng trên những cái màn hình ở dưới tầng hầm ở cái trấn nhỏ hẻo lánh này, mà khuôn mặt cô thì không ai biết là đang nghĩ gì nữa.
“Ta đã giới thiệu xong rồi đó, vậy thì bây giờ chính là đến cái lời mời của ta thôi.”
Mắt của Tạ Kỳ chợt nhíu lại mà che giấu sự sắc sảo ở bên trong đó.
“Nhà văn chuyên viết truyện trinh thám kinh dị nổi tiếng, mà cũng là người đứng sau sắp đặt hàng trăm vụ án g·iết người hàng loạt ở cả 5 tiểu bang, ta mời cô trở thành một nhà đạo diễn cho cái vở kịch về c·ái c·hết sắp sửa được diễn ra này, cô có thể thỏa sức thể hiện sự ảo tưởng của mình đi mà mọi thứ công tác chuẩn bị sẽ đều do người khác chuẩn bị…”
Tạ Kỳ quan sát trạng thái của Annie rồi tinh ý nhận thấy là hơi thở của nàng đang gấp gáp lên đột ngột.
“Còn tiền công sao mà…..”
Annie dời tầm nhìn đi khỏi mấy cái màn hình đó rồi đưa mắt mà nhìn thẳng vào Tạ Kỳ.
“Nếu cô muốn thì ta có thể đưa cô rời khỏi đây… mà chính là cái thế giới này đấy, ý cô thế nào?”
Rời khỏi…. cái thế giới này sao?
Annie lẩm bẩm tự mình lặp lại, trong lòng thì hoang đường, ảo mộng mà có đủ mọi cảm giác trào dâng lên.
“Còn chưa kể đến là cái lời ngươi nói đó có đáng tin hay không thì cho dù ngươi có muốn đưa ta rời khỏi đây thì ngươi làm được chắc?”
Thân phận, mục đích của Tạ Kỳ trong mắt của Annie bây giờ đều là một mảng mơ hồ không rõ.
Dường như là hắn chỉ đang sống ở trong màn sương mù vậy đó mà cho dù muốn tìm hiểu về quá khứ của hắn hay là tương lai của hắn thì hình như cũng chẳng hề có một điểm neo nào có thể dựa vào mà tìm kiếm cả.
Những thứ mà hắn đang làm ở trong mắt Annie chỉ là tự tiện hành động mà tựa như chẳng để cái gì ở trong mắt vậy đó.
Ở trong những ký ức tại căn biệt thự ở hòn đảo hoang kia, tuy hắn có nghe theo lời của chủ nhân căn biệt thự đó để đuổi g·iết bọn cô nhưng Annie vẫn thấy được cái người đó không hề có chút kính sợ gì đối với chủ biệt thự đó cả mà dù là có tỏ vẻ nghe theo cũng chỉ là làm ra vẻ bề ngoài, còn cái linh hồn của hắn thì chắc sẽ không hề bị sự vật hay chuyện gì ràng buộc đâu.
“Ta tưởng là để cho cô hồi phục ký ức là cũng đã chứng minh được điều này rồi.”
Trong tay Tạ Kỳ đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng.
Vô số những dòng dữ liệu đang len lỏi ở trong đó trông có vẻ như muốn làm cho vỡ nát cả những thứ đang tiếp xúc với nó vậy đó.
Annie sau khi thấy thứ đó xuất hiện thì lại cảm nhận được một sự kính sợ từ trong linh hồn mình trào lên, dường như một khi mà chạm phải vào cái thứ đó thì chắc chắn là sẽ hủy hoại ngay cái linh hồn của mình mà đến cả cái thế giới này cũng có thể là thế đấy!
“Haha, mà cái này lại là thứ mà ta đã có được một cách tốt đẹp nhất đấy, ta thật là cảm ơn cái sự không đổi trác trước kia của ta đi ha.”
Tay mà Tạ Kỳ vừa mới tiếp xúc với cái luồng sáng kia cũng từ từ vỡ vụn ra rồi mà mãi đến khi gần đến cái mức độ b·ị t·hương thật sự rồi thì hắn mới chịu thu cái luồng sáng kia vào túi hệ thống.
“Cái thứ này gọi là ‘Mảnh Vỡ Thế Giới’ là phần thưởng ta đã có được sau khi hoàn thành được một cái phó bản đó.”
Tạ Kỳ chẳng hề có chút ý giấu diếm gì mà nói thẳng hết cả thông tin liên quan đến phó bản kia cho Annie.
Bao gồm sự tồn tại của hệ thống, thân phận tù nhân của bọn họ mà ở cả trong những thế giới phó bản đều là những npc trong mắt của họ…….
Cái tầng hầm ở dưới này là nơi mà trong suốt ba năm hắn đã phải tốn vô số tiền của sức lực của cải, thì mới tìm ra được một loại nguyên liệu mà có thể c·ách l·y được thần lực mà xây nên cái bức tường, mà kết hợp với cái thiết bị che chắn bán ở trong hệ thống kia, hắn ta cũng đã dùng tri thức vàng của mình mà hiểu rõ những cái tri thức đang hàm chứa ở trong đó mà xây dựng được một cách giống y như vậy ở trong cái bức tường kia, đã làm cho toàn bộ cái tầng hầm ở dưới này đã trở thành một kỳ điểm độc nhất để mà có thể loại trừ những sự ảnh hưởng từ hệ thống cũng như cái phòng phát trực tiếp ở cả vô số những cái phó bản thế giới.
Có thể nói là, chỉ cần vừa mới bước chân vào tầng hầm ở dưới đây thì cho dù là tù nhân hay là những npc như Annie thì cũng đều đã thoát ra được khỏi sự điều khiển của hệ thống và sự dò xét của thần linh rồi.
“Phó bản….. phần thưởng….. vậy khi trước ngươi đã g·iết toàn bộ tụi ta thì cũng chỉ là nhiệm vụ của phó bản mà thôi sao?”
“Ừm…..tiểu thư Annie thông minh như vậy, còn cần phải hỏi ta sao?”
Tạ Kỳ một tay thì tự để ngón tay lên môi mà trả lời một cách tươi cười.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà phải tiếp nhận quá nhiều thông tin lại còn quá mức phức tạp nữa nên cho dù là một người có trí thông minh cao như Annie mà muốn tiếp nhận được những điều mà bản thân chưa bao giờ tưởng tượng tới này thì cũng sẽ phải cần một khoảng thời gian không ngắn.
Mà Tạ Kỳ thì lại hết cái kiên nhẫn rồi.
“Tiểu thư Annie, giờ cô có thể trả lời ta rồi, là tiếp nhận hay là không chấp nhận, là muốn tiếp xúc với cái thật hay là muốn ôm lấy cái ảo vọng đây?”
“Sự kiên nhẫn của ta, là có hạn đấy.”
Cái sát khí phả vào mặt kia làm cho Annie lùi về phía sau vài bước.
Chân thật sao? Hay là hư ảo đây?
Đối với cô thì rốt cuộc nơi nào mới tính là thật, mà đâu mới là giả dối đây?
Những ký ức của 24 năm về trước lại lần lượt xuất hiện ở trong đầu cô.
Năm sáu tuổi thì một tay tự mình xử lý tên dượng muốn làm chuyện đ·ồi b·ại với mình, ba năm ở trong cái thời khắc đen tối ở trại giáo dưỡng, rồi sau khi ra ngoài đối mặt với người mẹ ruột đang trách móc, với cái người anh trai tuy áy náy nhưng mà lại không làm gì được…
Năm 10 tuổi thì cô tự mình bước lên một chuyến hành trình rời khỏi nhà, cô bị bọn buôn người bắt giữ mà cũng gia nhập vào đội quân ăn xin để quan sát rồi t·rộm c·ắp đồ của những người qua đường….
Vì để được đến trường học mà đọc sách, thì cô lại một lần nữa g·iết người.
Đó là một cô tiểu thư ngây thơ trong sáng thuộc một gia đình quyền quý, mà do những cái cuộc đấu tranh bè phái ở trong gia tộc mà đã đem con của bố mẹ c·hết hết cả rồi quăng cho nàng đến ở một thị trấn hẻo lánh nọ.
Dù trải qua gian khổ nhưng mà nàng vẫn giữ một thái độ tốt bụng, còn chìa tay ra giúp đỡ những người ăn mày ăn không đủ no mà mặc thì chẳng đủ ấm trên đường nữa mà lại không ngờ là chính c·ái c·hết của mình lại do một cái ổ bánh mì trắng mà mà chìa ra đó gây nên.
Đó là lần đầu tiên mà Annie đã g·iết một người vô tội.
Nói đến cái cảm nhận của lúc đó thì chính là….
Nếu mà được gặp sớm hơn thì đã tốt biết mấy, vậy thì nàng đã có thể được ăn ổ bánh mì trắng từ lâu rồi.