Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 398: Chúc mừng



Chương 398 : Chúc mừng

Gương mặt trước mắt này, lại không hề giống một chút nào cái gương mặt của vị đầu bếp ở trong trí nhớ kia.

Annie đang ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên mà hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra trong tích tắc kia ở trong đầu như thể là thước phim quay chậm.

Mỗi đêm lại c·hết một người, những món thịt chín ở trên mâm cơm, cả những cái trò chơi đang coi bọn họ như đồ chơi để mà trêu chọc đùa bỡn……

Cuối cùng cũng biến thành một cái khuôn mặt bị quấn băng đầy người mà cô thấy trước khi c·hết……

Biểu cảm của Annie trở nên trống rỗng mà tựa như mất đi khả năng kiểm soát cơ bắp của mình mà theo cái nhìn của Phil từ ở trên tường kia trông cô như thể là bị người khác rút mất linh hồn rồi vậy.

“Đồ thần côn kia! Mày đã làm gì với Annie rồi! Ta nói cho mà biết, mà nếu Annie mà có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn ta sẽ tiêu diệt toàn bộ tất cả người trong cái thị trấn này, mà trong đó có cả mày nữa đấy!”

“Ồn ào thật đấy, con chó mà tiểu thư Annie nuôi thì đúng là chẳng có thông minh gì cả.”

Tạ Kỳ đang đứng thẳng người, mà những ai dù là giận dữ hay kinh hoàng đều không có cách nào tác động lên được người hắn dù là một chút xíu.

Lời của Phil chỉ làm cho hắn ta cau mày, liếc nhìn hắn một cái cứ như là ghét ồn vậy.

John vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cái mặt này của cha cả.

Tự do tự tại, không hề bị ràng buộc mà tựa như không xem bất cứ thứ gì ở trong mắt….

Mà đây là những điều mà trước nay chắc chắn sẽ không thể thấy được ở cái người cha đang tuân theo giáo luật nghiêm khắc được.

Đây…… chính là con người thật của cha sao……

Còn cái người biểu hiện ra trước mắt mình thì toàn bộ là giả hết sao?

John đứng ở bên cạnh của Lee và Johnny, trong đầu một màu hỗn loạn mà làm hắn không hề nhận ra cái câu nói mà Tạ Kỳ thốt ra vừa nãy là có điểm nào không đúng.

Rất nhanh thì Lee liền phát hiện vị mục sư kia đã quay người rời đi, mà Tạ Kỳ cũng không có vẻ gì là muốn giữ lại cả.



Tối qua trong cái nghi thức đó thì vị mục sư kia cũng đã có mặt, Lee không biết là hắn đã hiểu rõ bao nhiêu về thân phận của Tạ Kỳ và hắn cũng không mấy bận tâm về chuyện này làm gì cả.

Điều quan trọng nhất bây giờ là tình hình hiện tại không được ổn lắm.

Hắn cũng chưa hề nghe nói qua có ai lại có được cái đạo cụ có khả năng đánh thức được trí nhớ của cùng một npc, đến cả trong hệ thống còn chẳng thấy có chức năng tương tự vậy đâu.

Mà người ở trước mặt đây, lại một tù nhân cấp C, nhưng đã hoàn thành được một kỳ tích đó trước mắt mình rồi.

Không giống với cái tên ngốc là Johnny kia thì Lee đã nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của cái việc này.

Một khi mà đã có thể làm cho npc ở những phó bản khác nhớ lại được trí nhớ của mình thì cũng đồng nghĩa với việc Tạ Kỳ đã nắm được cái năng lực vượt qua không gian của hệ thống mà kết nối hai phó bản lại với nhau rồi.

Hành động này nhìn thì có vẻ chẳng có tác dụng gì cả, mà chỉ làm cho những npc hiếm có gặp lại nhớ về được trí nhớ trước đây của họ mà thôi.

Nhưng nếu mà mở rộng ra mà xem thì nó lại có liên quan đến những chương trình cốt lõi của hệ thống mà một khi đã để cho hắn ta cứ đào sâu xuống thì rất có thể hắn ta sẽ làm như những cái vị được gọi là thần linh ở trong phó bản kia mà sẽ tìm ra được cái năng lực bỏ qua được cái hệ thống mà có thể tự ý di chuyển được qua những thế giới phó bản khác.

Nếu đem cái sự suy đoán này nói ra thì Lee cũng có thể dự liệu trước là dù cho có là những tù nhân ở trong diễn đàn hay là đám người đang tự cao là tầng lớp quý tộc đang theo dõi chương trình cũng đều sẽ thấy là chuyện này quá mức là viển vông thôi.

Sao mà lại có người mà có thể dựa vào mỗi bản thân mình làm mà có thể qua mặt được hệ thống chứ, đây còn là chuyện mà đến cả h·acker trình cao cũng không có khả năng nào mà làm được.

Phải biết là từ khi hệ thống game ở đảo tù đi vào hoạt động thì những công ty khác vốn đã rất là đỏ mắt về những cái lợi nhuận khổng lồ này thì cũng đã phái vô số những h·acker cao cấp để mà cắp được những chương trình cốt lõi của hệ thống AI.

Mà kết cục cuối cùng cũng chỉ có một là bọn họ sẽ đều bị hệ thống AI kia bắt được mà sau khi đã sưu tầm xong những bằng chứng thì sẽ giao nộp lại cho chính phủ mà thôi.

Mà do cái mối quan hệ cân bằng lẫn nhau giữa ba công ty lớn và chính phủ nên bọn họ cũng không có bị thiệt hại nhiều lắm mà cũng chỉ phải bỏ ra một vài lợi ích ở trong cái chuỗi lợi nhuận kia mà thôi để trao đổi với việc chính phủ sẽ không có tiếp tục điều tra mà thôi.

Có thể nói là cái một bước đi này của Tạ Kỳ trực tiếp đã làm cho bộ não của Lee bị cạn kiệt hoàn toàn.

Hắn cũng đang tự hỏi không biết có phải mình đang mơ hay không mà sao bản thân lại xuất hiện ở đây, mục đích khi đến đây ban đầu là gì nhỉ?

À, đúng rồi là Payne nhờ họ đến đây để mà cứu người mà…

Nhưng mà nhìn thế nào thì người trước mắt đây đều chẳng trông giống như là một người bị hại đang chờ người khác đến cứu cả mà lại là cái vai chính trùm cuối ở phía sau thì có đó!



“Ta thật sự là chưa từng nghĩ là còn sẽ có ngày mà ta gặp được ngươi đó….”

Annie đặt hai tay xuống đất rồi từ từ đứng lên.

Cô nhìn Phil đang vẫn bị dính chặt ở trên tường một lát, ánh mắt phức tạp đến nỗi làm cho giọng điệu kêu gào của Phil cũng thấp lại rồi dần dần biến mất.

Annie đang có chút ngơ ngác.

Những ký ức kia vẫn còn đang ở trong đầu của cô, mà trông giống như chuyện của rất lâu về trước, mà cũng giống như vừa mới c·hết đi sống lại vậy.

Cảm xúc hỗn độn mà chẳng thể nào phân biệt được mà đối với cái người đã từng g·iết cô một lần mà giờ lại ‘hồi sinh’ cô lại thì khó có thể nào biết là nên dùng thái độ gì mà đối mặt với người này được.

Là oán hận? Hay là sợ hãi? Hay thậm chí còn là sự kinh khủng nữa?

Với một sự tồn tại đã vượt qua nhận thức của cô, đã phá vỡ cả cái thế giới quan của cô rồi, thì rốt cuộc là cô nên làm gì bây giờ đây?

“Vậy sao, mà ta thì lại cảm thấy, chúng ta sẽ còn có một ngày mà gặp lại nhau nữa đấy.”

Tạ Kỳ giống như một quý ông mà đưa tay phải ra về phía Annie: “Hay là chúng ta khiêu vũ một điệu mà chúc mừng lần gặp mặt đã lâu không gặp này đi?”

“Bạn bè sao? Còn nhảy nhót nữa ư?”

Khóe miệng Annie co rút lại, cảm giác xa lạ mà dáng vẻ của người kia đem đến cho cô cũng ngay tức khắc tan biến.

“Ngươi thì vẫn y như vậy không hề có logic gì mà cũng cứ cho là mình đúng mà thôi.”

Có lẽ là do sự việc diễn ra quá mức ma quái mà Annie đã đánh mất đi nỗi sợ đối với vị đầu bếp biến thái kia trong cái phó bản trước mà lại mất đi sự tôn trọng với thân phận mục sư mà cả cái tính cách người của cô trông cứ như đang bị đổ sụp lại rồi còn bắt đầu than phiền ra nữa rồi.

“Những cái lời khách sáo thì coi như là đã nói xong rồi đấy, mà ngươi có thể thẳng thắn thành thật nói chuyện cho ta nghe thử xem, rốt cuộc là chuyện này là như thế nào được không?”



Annie một tay xoa trán, rồi sau khi thở dài thì liền ngẩng mặt mà chất vấn Tạ Kỳ.

Ngay khi vừa dứt lời thì bầu không khí mà vốn dĩ còn rất là thả lỏng giữa hai người đột nhiên biến đổi.

Lee cũng dựng thẳng tinh thần lên mà muốn lén nghe cái lời giải thích của Tạ Kỳ.

Mà m·ưu đ·ồ của hắn ta đã không thành vì chỉ có nghe thấy là Tạ Kỳ đang cười đáp lời lại: “Việc này rất là phức tạp, một chốc một lát cũng chẳng nói hết được nên là thôi chúng ta kiếm một chỗ khác rồi hãy nói tiếp đi, ở đây thì khán giả lại quá đông rồi nên là cũng phải cần giải tỏa cái khung cảnh nơi này cái đã.”

Lee và Johnny vẫn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì cả thì cả những thứ ở trước mắt bỗng nhiên bắt đầu chuyển đỏ.

Những làn sương mù màu đỏ xuất hiện từ trong hư không mà lan ra, sau đó xâm nhập vào bên trong cơ thể của bọn họ.

Lee, Johnny và cả Phil nữa thì đều không có một chút chống cự nào mà cứ thế chìm vào trong giấc ngủ say mà đổ ập ra đấy.

Annie định đi đến xem Phil thử nhưng bị Tạ Kỳ đưa tay cản lại.

“Hắn không sao, chúng ta đi bàn công chuyện chính trước đi rồi hẵng tính tiếp, đi theo ta.”

Nhìn cái dáng lưng đang ra khỏi cửa thì Annie cũng mím môi một chút mà nhìn qua Phil rồi cũng bước theo hắn.

Họ đi đến cửa sau của nhà thờ, mà Annie vừa thấy Tạ Kỳ đi đến gần cửa thì không hề mở mà lại cúi người mà sờ soạng lên trên mặt đất.

Trong giây lát, miếng gạch trên mặt đất liền bị lật lên mà để lộ một cái cầu thang kéo dài đi xuống ở bên dưới.

Nơi này còn có tầng hầm sao?

Annie thấy Tạ Kỳ quay lại vẫy tay rồi tự mình đi xuống trước nên nghĩ lại thì liền bước theo sau.

Với thực lực của đối phương thì nếu mà muốn làm bất lợi đến mình thì lúc nãy bản thân cũng đ·ã c·hết từ lâu rồi nên bây giờ cũng không cần thiết gì mà phải cẩn thận như vậy nữa.

Khác với cái không gian mà họ nhìn thấy ở bên ngoài thì cái tầng hầm này lại rất là sâu, Annie cảm giác bản thân mình dường như đã đi rất lâu thì mới thấy cái bóng dáng của Tạ Kỳ dừng lại.

Tạ Kỳ đang cầm trong tay một viên huỳnh thạch mà đi đến bên cái cửa gỗ kia mà đẩy nó ra.

“Cót két——”

Sau khi hắn vừa mở cửa ra thì Annie cũng đã bước theo.

Mọi thứ ở trước mắt họ đều đang hiện ra thì Annie cũng từ từ mở to hai mắt ra mà trông ngỡ ngàng: “Đây là……”