Chương 397 : Hoan nghênh đi tới —— Thế giới chân thật
“Ngươi, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Annie dựa vào cánh cửa, vừa cố gắng cách xa hắn, vừa suy tư ý nghĩa trong lời của Tạ Kỳ.
“Vì sao cô lại làm như ta sắp làm gì đó với cô thế? Mà đây chính là cái vấn đề mà cô từng hỏi ta trước đó đó, giờ thì câu trả lời ngay ở trước mắt đây.”
Trước đây? Là có ý gì?
Có lẽ là trước kia họ đã gặp nhau rồi?
Annie thấy Tạ Kỳ đang đem cái ống nghiệm kia dí gần mình, nên cũng đang nghĩ xem có nên sử dụng cái món đồ kia để mà thoát thân ra ngoài không.
“Ôi chao, cô phải cẩn thận đấy chứ, cái món này dùng vào mà làm ai b·ị t·hương thì lại không hay.”
Chỉ là mới trong tích tắc, thì Annie đã cảm thấy cái vật đang ở sau lưng mình đột nhiên biến mất.
Tay còn lại của Tạ Kỳ đang giơ lên mà cầm lấy một vật có hình dạng giống như là chiếc vòng tay.
Hắn có thể cảm nhận được là ở trong đó chứa đựng một sức mạnh vô cùng lớn, một khi mà kích hoạt thì sẽ bùng nổ ra một nguồn năng lượng khổng lồ.
Đến lúc đó thì có thể hắn cũng sẽ không b·ị t·hương gì, nhưng nhà thờ sẽ bị hủy hoại mất.
Cái cảnh tượng đó thì hoàn toàn không phải là cái mà hắn muốn thấy.
Annie nhìn bàn tay đang trống rỗng, không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, hiếm khi nào mà cô cảm nhận được sự việc đang dần đi lệch khỏi đường ray như vậy.
Cũng may là cô còn có át chủ bài.
Rầm——
Ngay tại bức tường ở bên cạnh của hai người, người ta đã phá từ bên ngoài vào.
Khuôn mặt của Tạ Kỳ tối sầm lại mà nhìn những mảnh tường vụn bị vỡ rơi xuống bên trong phòng thí nghiệm của mình với một vẻ không hài lòng.
Bụi bay mù mịt thì từ bên ngoài ba người đi vào.
Phil đi ở trước nhất, mà tay vẫn còn đang nắm một cái quả bom mini mà sức công phá lại rất lớn.
Thứ này không phải là hắn ta mang từ bên ngoài vào, mà là dùng những cái nguyên liệu trên người mà chế tạo ra.
Trước khi Annie đi thì cũng đã nhờ hắn ta làm ra một vài quả để dùng đến mà đợi đến khi trên cái thiết bị định vị ở trên người Annie xuất hiện là rời khỏi nàng thì mới bắt đầu hành động.
Còn cái thiết bị định vị đó chính là chiếc vòng tay.
“Wow, thật không hổ danh là cô đấy, tay sau của cô cũng thật là nhiều.”
Tạ Kỳ vừa vẫy tay một cái mà cười híp mắt lại nói.
Rồi một phát quay người lại liền kéo Annie qua, nắm cằm của cô mà ép uống cái ống thuốc đó.
“Annie!”
Mắt của Phil đỏ ngầu lên mà nhanh chóng lao về phía hai người.
Lee và Johnny vẫn đang xem tình hình mà không có ý định ra tay.
Hàm răng của Annie ngay lập tức nghiến chặt vào nhau, vậy mà vẫn bị Tạ Kỳ siết chặt lại rồi nuốt hết cái dung dịch đó một cách dễ dàng vào cổ họng.
“Khụ khụ ——”
Tạ Kỳ vừa buông tay ra thì Annie cũng đã ôm chặt cổ mà muốn ói hết những thứ vừa mới uống ra ngoài.
Mà cái loại dược phẩm đó sau khi đã được Tạ Kỳ chế tạo lại thì chỉ cần vừa mới được hấp thụ vào là lập tức ngấm vào cơ thể, cho dù là Annie có ho thế nào đi nữa thì cũng chẳng có ích gì.
“Ta sẽ g·iết ngươi!”
Đồng tử của Phil đã chuyển đỏ ngầu rồi, mà chẳng còn quan tâm đến việc mình có làm vạ đến người khác hay không mà chỉ muốn ném ngay cái quả bom trong tay đến chỗ Tạ Kỳ.
“Dừng tay! Phil!”
Mặt của Annie đã ho đến đỏ bừng mà vẫn cố mà giữ bình tĩnh mà cản Phil lại.
Không gian của phòng thí nghiệm quá là nhỏ, một khi mà Phil ném cái quả bom đó vào thì có khả năng sẽ không g·ây t·hương t·ích gì cho Tạ Kỳ mà toàn là cô với Phil không có cơ hội nào mà trốn thoát được thôi thì đến lúc đó chắc sẽ là đánh một mình mất 8 mà hại ta cũng mất hết 10.
Phil dù là khi đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi thì vẫn cứ nghe lời của Annie.
Tay của hắn liền dừng lại, ngay sau đó thì thấy trước mắt có gì đó hiện ra rồi nhận thấy toàn thân của mình bị hung hăng đập lên tường.
Lee ở bên cạnh thì lại thấy được là những sợi chỉ đỏ ngầu kia đang quấn lấy người của hắn, còn cái quả bom đang cầm trên tay của Phil thì cũng bị quấn lấy một cái sợi chỉ mà di chuyển đến bên cạnh của vị cha xứ, để hắn đưa vào trong tay của mình.
Tạ Kỳ tỉ mỉ quan sát cái quả bom đó, kỹ thuật thì thật là thô ráp nhưng mà uy lực thì lại không tồi chút nào.
“Trời ạ, chỗ của ta đâu phải là nơi ai thích thì đến đâu, việc mà làm rối tung mọi thứ lên như vậy thì cũng phải có mức độ thôi chứ?”
Phil cố gắng giãy dụa thì lại cảm thấy là thứ vô hình kia quấn chặt mình càng lúc càng hơn mà da thì cứ bị thắt chặt đến nỗi mà có những giọt máu từ sâu bên trong trào ra ngoài.
Đồng thời, Annie cũng đã quỳ xuống đất rồi ôm mặt lại.
Lee không ngờ là Phil kêu họ tới đây là để đối phó với Tạ Kỳ.
Ngay từ đầu khi vừa mới tới đây thì đã thấy Tạ Kỳ đã đút thứ gì đó vào miệng Annie rồi.
Hắn là người duy nhất đã xem cái tình tiết ở cái phó bản đầu tiên nên cũng chẳng đoán được cái ý nghĩ của Tạ Kỳ là gì.
Thấy Annie trong cái trạng thái này thì trong lòng liền nghĩ lẽ nào Tạ Kỳ chưa g·iết nàng một lần đã là đủ sao mà giờ còn muốn g·iết thêm lần hai nữa à?
Ngay lúc đó thì v·ụ n·ổ ở chỗ này cũng đã làm cho John đến đây.
Hắn hoảng hốt không thôi mà khi phát hiện nơi xảy ra nổ lại chính là phòng thí nghiệm thì đầu óc hắn đã trở nên trống rỗng ngay tức khắc.
Cha….
Lẽ nào là cha đã có chuyện gì xảy ra….
Ý thức được cái khả năng này, mà những cái hàng rào bảo vệ mà bản thân hắn đã gây dựng cho bản thân trong suốt thời gian vừa rồi đều đổ sập xuống.
Cái gì là tà giáo đồ, cái gì là giáo hoàng…..
Đều không quan trọng bằng việc cha được an toàn!
Hắn liền vội vã chạy tới mà đá văng hết những hòn đá vụn kia ra, bước đi khập khiễng mà chạy vào.
“Cha! Người đâu rồi!”
“Ồ, là John sao, đừng có gấp, cẩn thận dưới chân đó, có tên trộm nhỏ len lén chui vào đây thôi, ta đã giải quyết hết cả rồi.”
Tạ Kỳ thu cái quả bom kia lại, mà vừa cười mà vừa nghiêng đầu mà nói với đứa con nuôi của mình.
“Đây là…. cái gì đây? Đây là ký ức của… của ta sao?”
Lúc này, một giọng nữ đang lẩm bẩm nói vang lên.
John nhìn thấy cha không có việc gì thì cái thần kinh đang căng chặt kia cũng đã được thả lỏng phần nào.
Mắt hắn có chút nóng lên mà chẳng biết bên trong đang cảm thấy vui mừng nhiều hơn hay là cảm thấy may mắn nhiều hơn nữa.
Mà hắn cũng chỉ biết là mình không có cách nào để mà đối đầu với cha được.
Còn Tạ Kỳ thì nghe thấy những tiếng lầm bẩm của Annie mà liền tươi cười hớn hở quay đầu lại: “Không ngờ là thí nghiệm lại thành công rồi.”
“Thí nghiệm?”
Annie lúc này thì dường như đã lấy lại được ý thức của mình, đôi mắt còn đang mơ hồ ngẩng lên mà chạm vào ánh mắt của Tạ Kỳ.
Đôi mắt của vị cha xứ có màu đen thuần khiết nhưng Annie nhìn vào đối phương lại trong phút chốc cảm thấy hình như đó phải là một đôi mắt mang một màu đen pha một chút xanh lam.
Mà ở trong đôi mắt đó thì đáng lẽ ra là phải có sự chế nhạo, tàn nhẫn và vô tình…….
Khi đối diện với loài người thì tựa như đang nhìn vào một nguyên liệu, có tham vọng và thưởng thức nhưng lại thiếu đi cái tình cảm của loài người.
‘Trước đây ngươi đã từng nói là cái thế giới này có lẽ là không thật, cái mà ngươi nói rốt cuộc là thật hay giả vậy?’
‘Ta nhớ là, tiểu thư Annie cũng từng nói là mình chẳng hề để tâm đến cái điểm đó cơ mà.’
‘Quả thật là, đó là do ta đã nghĩ sai rồi.’
‘Ta chọn c·ái c·hết—’
“Ha!”
Đồng tử của Annie co rút lại, mà những cảnh tượng ở trong ký ức dường như đang lại hiện lên rồi.
Có một cảm giác nóng ấm hình như vẫn còn đọng lại ở trên cổ, không có chút đau đớn gì, mà đã chìm xuống đáy vực của sự đen tối vô tận.
“Canibal!”
Trong miệng nàng bỗng thốt ra một cái tên, ở trong đám người đang có mặt ở đây, ngoại trừ hai người ra thì cũng chẳng có ai biết tên đó là gì cả.
Toàn thân của Lee run rẩy mà không tin mà mở to hai mắt ra.
Không phải chứ, cái tình huống gì đang diễn ra đây? Vì sao mà nàng lại có thể gọi ra được cái tên mà vai trò của Tạ Kỳ đã đóng ở cái phó bản đầu tiên chứ?
Lẽ nào là npc đã tỉnh lại sao?
Hắn miệng há lớn mà liền lập tức quay đầu về phía Tạ Kỳ.
Có lẽ là hắn ta đã làm cái gì đó? Đúng rồi, khi nãy thì Tạ Kỳ đã cho Annie uống một thứ gì đó thì liệu cái thứ đó có thể làm cho npc nhớ lại ký ức của các phó bản khác hay không?
Mà, chuyện này cũng quá là nghịch thiên rồi chứ? Hắn ta từ cấp F mà đến được A thì vẫn chưa hề nghe đến chuyện mà có thứ như thế này tồn tại cả!
Khác với cái vẻ mặt kinh hãi của Lee, thì Tạ Kỳ sau khi nghe thấy cái tên kia lại lộ rõ cả đôi mắt mà cười tít lên cả rồi.
“Cuối cùng thì cũng đã nhớ lại rồi, tiểu thư Annie—.”