Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 396: Ngươi, lẽ nào muốn từ bỏ sao?



Chương 396 : Ngươi, lẽ nào muốn từ bỏ sao?

“Mục sư John, trông ngài sắc mặt không được tốt, nếu như thân thể vẫn còn chưa khỏe lại thì tốt hơn là nên nghỉ ngơi nhiều thêm ở trên giường đó.”

Annie bước lên phía trước, chiều cao của hai người cũng không chênh lệch gì lắm, ở gần thì càng có thể nhìn rõ được những quầng thâm ở trên mắt của John, nhìn thôi là biết là thức trắng đêm qua rồi.

“Cảm ơn vì sự quan tâm của ngài, xin mời đi theo ta.”

“……”

Annie bất ngờ mà nhìn chằm chằm vào phía sau lưng của John mà phân tích xem chuyện gì đã xảy ra với hắn.

Chiều hôm qua hai người còn đi cùng nhau đến phòng luyện kim, cứ tưởng là sau khi gặp lại thái độ sẽ nhiệt tình hơn một chút chứ, mà hôm nay John lại trông như muốn kéo giãn khoảng cách của hai người vậy.

“À, đúng rồi, ngài có biết anh trai ta với cha xứ có mối quan hệ như thế nào không? Ta nghe nói họ là bạn, bình thường thì hay nói chuyện gì vậy, người anh trai đó của ta cũng không có tin vào sự tồn tại của thần cho lắm nên là cũng có chút tò mò đấy.”

Trên đường đi thì Annie luôn mở miệng kiếm chuyện nói chuyện để có thể nghe ngóng được thêm tin tức từ John.

Mà không ngờ cái vị mục sư hôm qua còn biểu hiện rất là lễ độ hôm nay lại trở nên vô cùng lạnh nhạt mà đến cả ánh mắt cũng chẳng thèm đưa sang cô lần nào.

“Đến rồi.”

Hai người đã đến một trước một cánh cửa gỗ, có thể thấy từ khung cửa là cánh cửa này đã cũ rồi, dù là rất sạch sẽ nhưng vẫn không hề phù hợp với cách bài trí của cả nhà thờ.

Annie có nghe qua người chú hàng xóm của mình là người dân trong thị trấn sẽ đóng góp tiền bạc cho nhà thờ, tuy phần lớn là được cha xứ dùng để giúp đỡ những hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, mà số còn lại cũng chắc không phải ít ỏi chứ, sao đến tiền tu sửa cửa mà cũng không có vậy?

Những suy nghĩ này chỉ chiếm của Annie chưa đầy một giây thì cánh cửa trước mặt đã mở ra rồi.

“Cha xứ tiên sinh, chào ngài.”

Annie liền mở miệng chào hỏi trước.



Tạ Kỳ lúc này vẫn chẳng khác gì mấy so với lúc ở bên ngoài khách sạn, cũng dường như là không hề nhận ra tâm trạng của John đang không được ổn mà cũng chỉ tươi cười đáp lời Annie: “Tiểu thư Annie, cuối cùng cô cũng đã đến rồi, ta đợi cô đã lâu lắm rồi đấy.”

“Là vậy sao? Thật là ngại quá đi.”

Hai người nói những lời khách sáo, còn John dường như không muốn ở lại chỗ này liền im lặng định quay người rời đi.

“À, mà John này, con đợi chút.”

Lời nói của Tạ Kỳ ngay lập tức khiến hắn dừng lại, John có chút run lên, mà vẫn là quay người trở lại.

Không khí giữa hắn và Tạ Kỳ trở nên cực kỳ cứng ngắc, Annie chủ động im lặng, không muốn nhúng tay vào t·ranh c·hấp của bọn họ.

“Cầm lấy đi, đây là thuốc năng lượng mà ta đã làm cho con, con từ nhỏ đến giờ thì thân thể cũng vốn không tốt, mà dạo gần đây lại còn mệt nhọc như vậy, đừng quá gắng sức đấy.”

Trên tay Tạ Kỳ là một lọ thủy tinh trong suốt, dung dịch ở trong đó cũng trong veo, lay nhẹ thì có chút lắc lư.

John có lẽ là không ngờ là Tạ Kỳ lại lo cho sức khỏe của mình, liền sững lại một chút, sau đó thì cũng im lặng đưa tay ra nhận lấy, hai bàn tay siết chặt vào lọ thuốc mà khóe miệng lại mím chặt lại.

“… Cảm ơn cha.”

Annie có thể thấy thái độ của John đã mềm lại, thầm than là đứa bé này dễ dụ thật.

Cũng không biết có chuyện gì có thể làm cho thiếu niên lúc nào cũng yêu cha một cách cuồng nhiệt kia lại gây gổ với vị cha xứ của mình nữa chứ.

Nhưng mà chỉ nhìn khung cảnh này thì Annie biết chỉ cần cha xứ kia giơ tay thôi là John cũng sẽ chẳng có khả năng chống cự lại được là bao.

Rất nhanh thì ở nơi đây cũng chỉ còn lại Tạ Kỳ và Annie mà thôi.

Trong phòng phát trực tiếp thì đã có khán giả nhận ra thân phận của Annie nên liên tục để lại bình luận.



【Không ngờ là sẽ thấy cái khung cảnh này luôn đó, lúc trước ta vẫn còn than vãn là cái con npc này cũng khá ghê gớm đấy chứ, đã suýt chút nữa phản dame ngược lại với đại đại rồi.】

【Một phó bản cấp E và một phó bản cấp A, sao mà lại có thể xuất hiện cùng một npc được, hay là do hệ thống thu hồi gói dữ liệu để tái sử dụng hả?】

【Lẽ nào cái phó bản cấp E lúc đó cùng với phó bản cấp A này đều ở trong cùng một thế giới sao? Thảo nào cái người chủ biệt thự lại biết dùng mấy cái pháp thuật thần bí kia, nói đến thì em gái của chủ biệt thự đó chính là do đại đại mang đi đúng không?】

【Cũng lâu không có gặp rồi, thực lực của đại đại tăng tiến nhanh quá mà chẳng có cho nàng được ra sân lần nào cả!】

【Mấy người đang nói ai thế, có ai giải thích cho ta chút được không?】

【Chỉ đường đến trang chủ của đại đại này, cái phó bản đầu tiên đấy, tin ta đi, coi xong bạn sẽ cảm nhận được một thế giới mới (cười gian)】

【Bây giờ nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, đại đại hồi lúc trước mà còn chưa có ghê gớm bằng bây giờ cũng đã g·iết được nàng rồi huống hồ là hiện tại, mà chẳng biết là đại đại muốn nói chuyện gì với nàng nữa.】

“Cha xứ tiên sinh, ngài cố ý tìm ta đến đây thì chẳng lẽ chỉ để cho ta xem ngài làm thí nghiệm thôi sao?”

Annie hai tay đặt ra sau lưng, mà nhìn Tạ Kỳ để cho nàng vào nhà xong rồi thì một mình cứ thế mà ngồi ở trên một cái bàn thí nghiệm kia, mà tay thì bận bịu làm một cái gì đó.

Hai ống nghiệm có miệng ống chạm vào nhau, mà dung dịch màu vàng lại từ từ chảy vào dung dịch màu xanh lam rồi hỗn hợp lại tạo thành một loại màu xanh lục ngọc bích.

Có chất khí sinh ra từ trong đó rồi tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng của cây cỏ.

“Đây là thí nghiệm lần đầu tiên của ta nên vẫn chưa rõ hiệu quả sẽ như thế nào nữa.”

Tạ Kỳ bỏ cái ống nghiệm xuống mà nhìn cái dung dịch bên trong nói.

“….Cái thứ đó có tác dụng gì?”

Annie theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn liền cụp mắt xuống mà sờ soạng cái gì đó đang được giấu ở sau lưng.



“Ừm…nếu mà nói đến tác dụng chính thì có thể bỏ qua những giới hạn về không thời gian, mà có thể hồi tưởng lại được những chuyện đã xảy ra trên người của bản thân mình trong những không thời gian khác nhau, nguyên liệu vẫn là do lúc nãy Brant vừa đưa qua đấy thôi, là một mảnh đá quý giống như là năng lực của Kasha, ta sau khi thêm cái này vào mà chế tạo thành thuốc.”

“Những không thời gian khác nhau….Vậy ra cha xứ là tin vào cái giả thuyết vũ trụ song song sao?”

Vào thời điểm này thì bên giới khoa học đã đưa ra được cái giả thuyết về đa vũ trụ, cho rằng là mỗi một cái sự kiện lượng tử phát sinh thì sẽ đều có nhiều vũ trụ khác nhau tách ra và ở mỗi một vũ trụ đó sẽ đều có một kết quả khác nhau.

Annie với thân phận là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, thì tất nhiên sẽ chú ý rất sát sao đến cái sự phát triển của giới khoa học, dù gì thì đủ loại phương thức trinh thám đều cần sự hỗ trợ của khoa học kỹ thuật cả.

Mà đây cũng chỉ là cái lý do ở bên ngoài, nguyên nhân thật sự thì đương nhiên là để trốn tránh việc điều tra của cảnh sát rồi, nàng cần phải biết được những cái thủ đoạn có khả năng bị điều tra trước khi mà thiết kế một vụ m·ưu s·át.

“Tin hay là không tin, không bằng là cô Annie cứ trực tiếp trải nghiệm xem sao là rõ còn gì.”

Vừa nói thì Tạ Kỳ vừa cười mà đưa cái ống nghiệm kia cho nàng.

Cái dung dịch xanh ngọc kia chỉ có một lượng nhỏ bằng một ngụm uống thôi, mà nếu không được nghe hắn ta giải thích trước thì cũng có lẽ còn sẽ nghĩ là đây là một loại cocktail được pha chế sặc sỡ nào đó nữa chứ.

“Mà vì sao ta phải thử?”

Annie lên tiếng từ chối, “Thân là một nhà luyện kim thuật thì cũng nên chính bản thân mình thử nghiệm cái dược phẩm của bản thân làm ra xem hiệu quả đến đâu rồi mới phải chứ?”

Cô lùi ra sau vài bước, tay với lên mà chạm vào nắm cửa: “Nếu mà cha xứ không còn chuyện gì muốn nói nữa thì ta xin phép cáo từ trước.”

Khi ấn tay xuống, đúng như những gì cô nghĩ, cánh cửa đã bị khóa rồi.

Bị khóa ở bên ngoài? Là do John sao?

Annie trong nháy mắt đã suy nghĩ rồi bác bỏ ngay.

Không đúng, cái cánh cửa này lúc nãy cô có xem qua, ở bên ngoài không hề có khóa, mà chỉ ở bên trong mới có chốt mà bây giờ thì lại không hề cài vào.

Nghĩa là cái cửa này đáng lẽ là phải đang mở mới đúng.

“Tiểu thư Annie, sốt sắng như vậy để làm gì? Chẳng lẽ là cô không tò mò sao? Ngoài cái thế giới mà cô đang sống ra thì liệu còn có cái thế giới nào tồn tại nữa hay không, mà những người ở những cái thế giới khác thì họ sẽ nhìn cô như thế nào?”

Tạ Kỳ cũng tiến lên hai bước mà từ đằng sau giữ chặt lấy tay của Annie đang để ở trên tay cầm, khẽ nói: “Đây là cái cơ hội duy nhất mà thấy được sự thật của thế giới đấy, cô, lẽ nào là muốn từ bỏ sao?”