Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 395: Hóa ra là ngài, Annie tiểu thư



Chương 395 : Hóa ra là ngài, Annie tiểu thư

Fane bị dẫn đi, Annie và những người khác đều bị giữ lại.

Brant trước khi rời đi thì đã cố tình đến trước mặt của Tạ Kỳ mà nói là bản thân mình đã mang về được một vài sản phẩm luyện kim đặc biệt từ bên ngoài và nói sẽ đưa chúng cho hắn khi đi đến nhà thờ sau.

Đây cũng là một sự giao dịch mà Tạ Kỳ đã thỏa thuận với tổ dị biệt từ trước, họ khi làm nhiệm vụ khó tránh khỏi việc sẽ gặp những đồ vật đặc biệt, Tạ Kỳ sẽ bảo họ mang về rồi xem mình có thể phân tách ra mà tái chế lại không, mà tất nhiên những sản phẩm được tái chế lại sẽ cung ứng đầu tiên cho tổ dị biệt dùng.

Có một nhà luyện kim thuật cấp cao tự mình làm ra đồ luyện kim cho bọn họ thì chuyện có lợi có cả đôi bên thế này thì đương nhiên bọn họ sẽ không từ chối.

Hơn nữa mấy cái đồ mà Tạ Kỳ làm ra còn cực kỳ dễ dùng, sau khi đem đi khoe với đồng nghiệp trong tổ dị biệt từ những thành phố lớn khác chạy đến thì mới biết những cái thứ ở nơi họ lại bị coi là những sản phẩm luyện kim có giá trên trời mà Brant và đồng đội của hắn lại được dùng miễn phí thì khiến họ đỏ mắt không thôi, mà muốn tìm người chuyển mình đến trấn Conice làm việc luôn rồi.

Đương nhiên là việc điều động vị trí ở trong sở cảnh sát đâu phải là dễ dàng như vậy nên là cái việc này khiến cho Artha khi nhậm chức cảnh sát trưởng thì ai nấy sau lưng cũng đều xầm xì xì là liệu hắn ta có phải là thân phận đặc biệt gì hay không nữa.

Cái nghi kỵ này mãi đến sau khi Artha c·hết thì mới biến mất đi, vì ngoài những người hàng xóm, và người em gái và những người bạn của cô từ những nơi xa xôi đến thì bên trên lại không có một chỉ đạo đặc biệt gì cho c·ái c·hết của Artha cả.

Lee và Johnny bị giữ lại thì lại không biết nên nói cái gì.

Một người thì biết chuyện bên trong mà lại chẳng nói ra được, còn một người thì từ đầu đến cuối chẳng hề biết gì cả.

Đầu của Lee thì cứ đau mãi, mà cảm thấy là đây có lẽ là cái phó bản vô lực nhất mà mình từng trải qua.

Nghĩ đến là khi mình vẫn còn bị ý thức điều khiển thì hắn cũng đã ở bên vị cha xứ kia, mà trong lòng thì xác định rằng vị cha xứ kia nhất định chính là người của hội Hoàng Hôn, mà đám người mặc áo đen kia vì sao lại chọn trấn này để tụ tập thì ngoài việc ở đây có vật gì đó quan trọng ra thì rất có khả năng là vì cái người triệu tập bọn họ lại đang ở đây.

Liên kết với những manh mối lại thì Lee đột nhiên giác ngộ ra một điều.

Đúng rồi, vì sao hắn lại bị cái lời nói của vị cha xứ kia cho qua chuyện được cơ chứ?

Có nhiều manh mối thế này ở trước mặt mà mình lại không hề nhận ra được mới đau.



Vị cha xứ đó, chính là Tạ Kỳ mà!

Mà có thể, hắn ta cũng chính là một thành viên của hội Hoàng Hôn, cũng có thể, cái vị giáo hoàng kia, chính là hắn ta!

Trước đó hắn đã bị cái điểm là Mẫu Thần Huyết Thai có phải là chính thần hay không làm cho mơ hồ, rồi nghĩ là vì cái phó bản của Ngài nên những người ở trong đó nên tôn Ngài như chính thần, làm sao có thể nghĩ là ngay trong phó bản của mình lại bị coi như tà thần cơ chứ?

Mà đây cũng là việc mà hắn chưa có tìm hiểu rõ cái phương thức mà các thần minh hấp thụ sức mạnh.

Giống như cái vị thần c·hiến t·ranh ở cái phó bản trước, thu được tín ngưỡng là dựa vào việc tạo ra hai thế lực loài người đối đầu, mà làm cho chúng cứ thù hận, cứ chinh phạt lẫn nhau, rồi từ đó mà hút lấy sức mạnh.

Còn Huyết Thai Mẫu Thần chỉ nhìn cái tên này thôi thì đã biết, là một vị thần sùng bái máu thịt và sự tái sinh.

Mà sức mạnh sẽ thông qua việc tung sự kinh hãi khiến cho đám tín đồ của mình cảm nhận được sự sợ hãi ở toàn bộ máu thịt, rồi từ đó gửi gắm hy vọng vào Mẫu Thần mà ban cho sự tái sinh của ánh sáng.

Nếu như cả thế giới đều là tín đồ của Mẫu Thần thì những thứ mang tính khủng bố kia cũng trở nên quá là tràn lan, nên cái gọi là sự khủng bố cũng sẽ không còn là khủng bố nữa, mà từ đó thì Mẫu Thần cũng không có cách nào thu về được lượng tín ngưỡng lớn được.

Còn trước khi mà Tạ Kỳ đến thì những phương thức mà tà giáo đồ kia dùng để thu thập tín ngưỡng quá thấp kém và hiệu suất cũng rất thấp nên đây là cái lý do mà Mẫu Thần phải khắp nơi đi tìm tín đồ của mình.

Những tín đồ là tù nhân có thể cung cấp chất lượng tín ngưỡng cho Mẫu Thần thì còn cao hơn so với npc bình thường nhiều nên Mẫu Thần cũng sẵn lòng bỏ chút sức mạnh mà ban cho bọn họ.

Lần này vô tình ký kết khế ước với một tên tù nhân, không ngờ lại có thể cung cấp một lượng lớn tín ngưỡng đến vậy thì Mẫu Thần cũng cực kỳ mừng rỡ.

Chỉ cần có đủ tín ngưỡng thì Ngài có thể tiến hành lần lột xác thứ hai, đến lúc đó thì Ngài có thể bỏ đi cái việc mà phải luôn lén la lén lút để mà có thể tồn tại được ở trong kẽ hở kia, mà có thể trực tiếp đánh tay đôi với hệ thống chủ ở đằng sau trò chơi này rồi.

Những ý nghĩ của Mẫu Thần thì các tù nhân tất nhiên là sẽ chẳng thể nào mà biết được.

Ngay khi Lee và Johnny đang nhìn nhau định lợi dụng lúc đêm khuya đến sở cảnh sát để xem thử có thể cứu Fane ra sớm hơn không thì Annie lại có chút ngẩn ngơ.



Phil có chút bất ngờ mà nhìn nàng vài lần, xác định là Annie đang thần du ngoại cảnh thì suy nghĩ một hồi, rồi vẫn cứ vỗ vai nàng.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Có cần ta giúp gì không?”

Mấy ngày này Phil vô cùng nhàm chán, mọi khi vào những lúc thế này thì Annie cũng đều chọn cho hắn một con mồi tỉ mỉ rồi theo cái cách mà Annie đã lên kế hoạch mà cho hắn tha hồ mà chơi đùa.

Vậy mà chỉ vì cái chuyện anh trai của Annie mà cái nhịp sống quen thuộc mà đã kéo dài đến mấy năm trời của bọn họ cũng bị đảo lộn, chuyện này khiến cho con tim của Phil cứ luôn như có kiến đang bò.

Mà những lời nói vừa thốt ra thì lại đầy sát khí làm cho Annie chợt tỉnh táo lại.

“Không có gì, ta chỉ đang suy xét vài việc mà thôi.”

Annie gượng cười với Phil mà càng làm cho người kia nghi ngờ nhiều hơn.

Về việc hai cảnh sát viên g·ặp n·ạn thì sở cảnh sát cũng đã biết hết rồi, chỉ là Brant vẫn chưa hề nói ra thông tin của người áo đen cho dân trấn mà biết vì dẫu sao thì vẫn còn chưa tìm ra được dấu tích gì về bọn họ nên là mà để cho họ biết thì chắc chắn là sẽ gây nên một cuộc hỗn loạn quy mô lớn.

Còn Brant thì biết rằng cái mục đích mà đám người áo đen của hội Hoàng Hôn muốn làm là vậy đó, họ không thể để cho đám người đó được toại nguyện được.

Hiện tại khách sạn thì không thể ở được nên ông bà chủ nhà trọ được Brant cho người đi khuyên về hết rồi.

Còn những người giống như Annie ở nơi khác đến thì đều thở ngắn than dài mà có ý muốn quay trở về rồi.

Trong cái thời gian này thì họ cũng như Lee và những người khác là đã đi khắp cả trấn để nghe ngóng đủ loại tin tức, mà gây nên bất mãn cho nhiều người ở trong trấn.

Lần này là trừ cái bà lão tốt bụng đã cưu mang họ ra thì cũng chẳng có ai muốn dính dáng gì đến họ cả.

Annie vẫn luôn nghĩ đến những lời mà vị cha xứ kia đã để lại trước khi đi.



Bảo mình đợi mình ở trong nhà thờ…

Hai người họ từ trước đến nay chưa hề quen biết gì cả, mối liên hệ duy nhất cũng chỉ là từ chú hàng xóm mà mình nghe được rằng anh trai cô có quan hệ tốt với cha xứ kia.

Chẳng lẽ là anh trai đã để lại tin tức gì đó cho cô nên là vị cha xứ mới muốn bảo mình đến đó sao?

Annie luôn có thói quen sưu tập những tin tức trước khi mà làm hành động gì đó rồi sẽ đưa ra một phương án thật là hoàn chỉnh.

Dù là chỉ là đi gặp một vị cha xứ xem có vẻ gì là vô hại kia thì cô cũng sẽ không hề suy nghĩ mà cứ thế đi đến.

Cô suy tư một lúc, rồi gọi Phil lại.

Thấp giọng mà dặn dò hắn vài câu thì Phil gật đầu rồi tỏ ý là đã hiểu mà đi về phía của Lee và Johnny.

Lee cũng đang thấy lạ mà nhìn Phil, từ trước đến nay thì người này có thái độ ra mặt xem thường bọn họ, bây giờ thì lại qua đây thì là muốn bọn họ làm gì đây?

“Này! hai ngươi còn nhúc nhích được không đấy?”

Phil vênh mặt lên, mí mắt thì rũ xuống mà nhìn hai người.

“….Có phải tiểu thư Annie có chuyện gì cần nhờ không?”

Lee nghiêng mắt nhìn Johnny đang muốn lên tiếng mà nói chặn lại mà chậm giọng hỏi.

“Chẳng phải hai người đang nói là muốn điều tra vụ án g·iết người đấy sao? Mau đi theo ta, đừng hỏi đông hỏi tây nữa.”

Nói xong, hắn hai tay đút túi mà cũng chẳng cần quan tâm là hai người có đi theo hay không rồi bỏ đi.

Còn Annie bên kia thì đã đi về phía nhà thờ.

Nhà thờ màu trắng kia dưới ánh sáng ban ngày lại khôi phục về cái vẻ thánh khiết vốn có mà lúc này, John cũng đang đứng ở bên ngoài cổng.

Thấy Annie đến thì hắn ngẩng khuôn mặt đang tái mét của mình lên mà gắng gượng cười: “Hóa ra là cô, tiểu thư Annie.”